15 September, 2011

september 16

Ngày 15, tôi nhờ nàng đưa tôi đến Phật Học Viện để tìm một vị thầy mà hơn 36 năm qua tôi không còn được liên lạc. Lò mò theo những con đường hẻm loanh quanh, cuối cùng chúng tôi cũng đến được ngôi chùa thầy đang cư trú. Tôi và nàng ngồi ngoài sân dưới gốc bồ đề, chờ thầy xong thời kinh buổi sáng.

Thầy đón chúng tôi vào sân sau, nơi đó có thể nhìn xuống theo triền dốc thoai thoải ngắm những con kinh nước hàng dừa, những mái nhà tôn sét rỉ xen lẫn giữa những biển thương hiệu, những cái đầm nước vuông vức dưới bóng những ngọn đồi xanh um. Thầy pha trà cho 2 đứa chúng tôi. Câu chuyện đời có, pháp có, không đời không pháp cũng có! Hihi...

Tôi trở vào Sài Gòn vào buổi chiều hôm qua, từ lòng phi cơ nhìn xuống thấy vịnh Cam Ranh thật hữu tình. Nàng ở lại Nha Trang cùng gia đình cho hết cuối tuần.

Cậu Thụ, em trai kế mẹ tôi, và mợ đón tôi ở sân bay. Thấy cậu năm nay đã 74 mà vẫn khỏe vẫn tươi, tôi nhìn qua mợ thầm cảm ơn cô ấy. Cậu chở vali của tôi, còn tôi ngồi sau lưng mợ. Trên đường về nhà cậu, từ phi trường về quận Tân Bình, đường xe đông ơi là đông. Về đến nhà, mợ vào bếp chuẩn bị hủ tíu Nam Vang; tôi và cậu ngồi ngoài phòng khách lan man. Cậu tôi về đây lấy vợ và định cư cũng được hơn 3 năm. Trong bữa ăn, tôi nói chuyện với mợ nhiều hơn, và cũng mừng cho cậu mình được người vợ khôn ngoan lo lắng cho cậu. Buổi tối về khách sạn, sau khi nói chuyện với nàng vài câu, tôi lăn ra ngủ đến 4 giờ sáng. Căn phòng này ở tầng 2, nằm sâu trong khuôn viên khách sạn, nên yên tĩnh hơn căn phòng cách đây mấy ngày, nhưng tôi sẽ đổi lại căn phòng cũ có ban công để ngắm phố xá cho dù hơi ồn ào một tị.