12 September, 2011

september 13

Chiều hôm qua, ngày rằm, chúng tôi đến Hương Sen. Nhà hàng này đặc biệt đóng cửa ngày rằm và mồng 1, chỉ mở cửa cho dịch vụ buffet, 100000 một người. Lúc chúng tôi đến, nửa quán đã đông người. Trên bàn bày biện cỡ chừng 30 món chay, đầy đủ gỏi cuốn - đến bún riêu, bún mắm, bún bò - đến cà ri, bánh hỏi thịt quay, miến xào gà, cơm chiên, thức ăn tráng miệng và trái cây. Không hiểu sao, ngồi ăn được một chốc, tôi cảm tưởng như tôi đang ở Mỹ chứ không phải ở Sài Gòn. Nàng bảo tôi quay lưng lại nhìn ra ngoài cửa thì sẽ nhớ ra là đang ở Sài Gòn. Hì! Tính tôi khó ngủ nếu có cái đồng hồ treo tường kêu tích tắc, thế mà chẳng bao giờ có vấn đề này, vì tiếng xe chạy ngoài đường đã át mất. Tối tối nghe xe chạy mà ngỡ như dòng sông nào đó đang cuồn cuộn chảy rù rì rù rì.

Ăn xong, nàng chở tôi về. Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi lăn ra ngủ đến 3 giờ sáng. Thức giấc, thấy trong phone có dòng chữ nhắn là hôm nay sẽ đến nhà nàng ra mắt gia đình, trước khi về Nha Trang. Tôi thấy lòng vui vui. Tính nàng kỹ lưỡng, yêu mến gia đình và bạn bè thân; mở ra từng chút từng chút một cõi riêng của nàng. Nàng đã sắp xếp nơi ăn chốn ở cho tôi nhẹ nhàng hòa vào nhịp sống thành phố mà không phải cảm thấy khó chịu. Nàng hành xử như người vợ hơn là người tình từ hành động chắt chiu đồng tiền, cân nhắc mọi tình huống bất ngờ, đến những dự tính sâu xa hơn trong tương lai. Cha mẹ nàng người Việt gốc Hoa, đến thế hệ nàng thì coi như là thuần Việt, thích ăn các món mắm, bánh bèo, bánh xèo, tất cả loại ốc, vân vân... Nàng yêu Sài Gòn như hơi thở. 2 tháng trước đây nàng phát nguyện ăn chay, nhưng đi chơi cùng tôi, nàng cũng cảm thấy chẳng phải gò bó trong chuyện chay mặn.

Cả nước Việt Nam, kỷ niệm tôi có hầu như chỉ ở Sài Gòn - cho dù không bao nhiêu, và phần nhiều thì đã phai nhạt. Trong tôi Sài Gòn gần như là một thành phố du lịch như Vancouver, Tijuana, chỉ có cái là được nói tiếng Việt. Chiều mai, hoặc chiều mốt, tôi đến Nha Trang - quê ngoại của nàng - nơi nàng đã lớn lên trước khi vào Sài Gòn để học đại học.