11 September, 2011

september 11

Buổi sáng nay, nàng đem cho tôi một hộp mít, và 1 cái bánh trung thu. Bánh trung thu rất lạ, là họ dùng rau câu để làm vỏ thay vì dùng bột. Tôi thức giấc từ 6 giờ sáng, mà bỗng dưng nổi cơn làm biếng. Làm biếng đến nỗi cà phê cũng chẳng thèm gọi cho nhân viên đem lên phòng mà uống. Nằm đọc sách, để tâm trí bay bổng đi đâu thì bay. Hôm nay chỉ muốn take it easy, chiêm nghiệm đời sống. Tôi đang đón nhận nhịp sống ở Sài Gòn với từng áng sáng và âm thanh chung quanh, như miếng sponge đang từ từ đẫm nước. Có một nỗi niềm gì đó lâng lâng mỗi khi đứng ở ban công nhìn xuống đường phố đông người qua lại. Đời sống nơi này còn một cái gì đó mà tôi chưa chạm vào được. Nàng đem đến cho tôi rất nhiều tinh hoa của nhịp sống nơi này, nhưng vẫn còn cái gì đó sâu thẳm hơn đang len lỏi đâu đó.

Bạn nàng muốn gặp tôi, muốn biết tôi là ai, nên nàng gọi điện báo tin. Tắm xong, tôi thấy text nàng nhắn lấy taxi lên quán Cafe At Home, trên đường Trần Huy Liệu. Mọi người đang tổ chức sinh nhật cho nàng ngày hôm nay, cho dù ngày đúng là 19, vì ngày 13 tôi và nàng sẽ về Nha Trang quê ngoại của nàng. Trong đám bạn của nàng có anh tên Vũ, bảo nếu tôi muốn ra Phú Quốc chơi thì anh ấy sẽ tháp tùng làm tour guide, vì quê vợ anh ấy ở đấy. Tôi cười trả lời để nàng sắp xếp cùng Vũ. Nghe các bạn của nàng trao đổi những thông tin về những nơi đi chơi, chọc ghẹo nhau dí dỏm, tôi vẫn chưa cảm nhận được cho chính mình điều gì đó để la lên "À! Ra thế!"

Chia tay tạm biệt nhau xong, tôi lấy xe taxi về lại khách sạn. Mấy cô bán hàng ăn ở cổng khách sạn thấy tôi bước xuống xe, hỏi và mời tôi ăn cơm trưa. Tôi nhìn vào chọn ngay món cá rán, xong kéo ghế, ngồi uống trà. Một đĩa cơm với vài lát rau xào và vài lát cà rốt đồ chua, một đĩa cá rán dầm nước mắm, một bát canh rau cải thịt heo bằm, gía chỉ có 20000. Mèn ơi! Ăn cũng ngon ra phết! Khỏe quá!

Trước khi trở lại phòng, tôi đi bộ ra đầu đường. Thấy xe bán thuốc lá lẻ, tôi hỏi mua bao thuốc 555. Ông bán hàng năm nay chắc hơn 60 một tị, hỏi tôi muốn mua loại nào, Thái, Việt, hay Ăng Lê. Tôi mua của Ăng Lê, giá 38000 một bao. Tôi đưa tờ giấy 100000, ông ấy tính nhẩm không ra, tôi nói thôi 40000 cho chẵn. Ông ta đưa lại cho tôi tiền dư, và hỏi thăm tôi từ đâu đến. Ông ấy cũng có người bạn ở California. Tôi nói tiểu bang đó nó to lắm, cho dù cả 500000 người dân Việt ở cũng chẳng thấm thía vào đâu. Tôi hỏi ông cho tôi hộp quẹt, ông đưa cho tôi hộp quẹt gas. Tôi hỏi cái này là cho, hay tính tiền. Ổng bảo tính tiền, giá 3000. Tôi đưa cho ông ấy tờ giấy 10000, ông ta đưa lại cho tôi tờ giấy 2000. Hì! Ông ấy còn dặn chịu khó đến ủng hộ lần sau.