31 December, 2011

December 31

Sài Gòn đã đón năm 2012 với pháo hoa trên đường Nguyễn Huệ. Từ ban công nhà tôi ở quận Phú Nhuận, tôi đứng ngó về hướng quận 1, ngắm bầu ánh sáng lóe lên như từng cơn sóng. Hiện giờ đã là ngày mồng 1 tháng 1 năm 2012 ở Việt Nam, và bên Mỹ đang chuẩn bị "count down" đón chào năm mới!

Đêm qua, tôi nằm cố gắng nhớ xem năm ngoái mình ở đâu (?) làm gì (?) với ai (?). Tìm lại trong blog tháng 12 năm 2010, trí nhớ vẫn hoàn toàn đặc kịt, không thể nào hồi tưởng lại được mẩu ký ức nào. Tôi tự hỏi "phải chăng tôi vẫn đón nhận cuộc đời là một giấc mộng lớn?" Dễ dãi đón nhận và cũng thản nhiên buông xuống. 

Ngẫm nghĩ thêm, đúc kết lại sự việc của năm 2011, tôi có cảm nhận 3 năm qua, bắt đầu từ năm 2009 là mốc thời gian bắt đầu cho sự việc tái tạo lại nhân sinh quan, đã đến lúc tạm đủ để cho tôi sàng sẩy. Tôi đã và đang đón vào không gian riêng một hình hài, một tâm tư, một vũ trụ lạ lẫm được thể hiện qua người bạn gái của tôi ở Sài Gòn. Đây cũng là phần thưởng mà đằng sau nó là sự thử thách mà tôi sẽ phải tự chiêm nghiệm lấy cho chính mình điều gì đó sâu xa hơn trong cuộc sống.

Những gì đã qua, đã trôi qua ...

Chiều hôm qua, tôi đi tìm sử thi Tây Nguyên bản "Trường Ca Đam San" có đoạn này...

"Hãy đánh những cái chiêng kêu thanh nhất, những chiêng kêu trầm nhất. Đánh nhè nhẹ cho gió đưa xuống đất. Đánh cho tiếng chiêng vang xa khắp xứ! Đánh cho tiếng chiêng luồn qua sàn lan đi xa. Đánh cho tiếng chiêng vượt qua mái nhà vọng lên trời. Đánh cho khỉ trên cây cũng quên bám chặt vào cành đến phải ngã xuống đất! Đánh cho ma quỷ mê mải nghe đến quên làm hại con người. Đánh cho chuột sóc quên đào hang, cho rắn nằm ngay đơ, cho thỏ phải giật mình, cho hươu nai đứng nghe quên ăn cỏ, cho tất cả chỉ còn lắng nghe tiếng chiêng của Đam San!...".

... tạm dùng để đánh dấu cho ngày cuối năm 2011.


28 December, 2011

December 29

Sáng qua đang đánh bi da với Lâm, anh Sơn gọi điện thoại rủ đi uống cà phê. Anh đưa tôi đến quán cà phê Thùy Dương mới khai trương được vài ngày. Chung quanh khuôn viên khá rộng vẫn còn nơi cần tu bổ chưa làm xong, nhưng quang cảnh nhẹ nhàng thông thoáng. Ở đấy, tôi được bà chủ, người gốc Quảng Ngãi, đãi ăn trưa là tô canh con don. Whoa! Ngon lắm!

2.

Nhẫn đã được đặt, thiệp cưới cũng đang được thiết kế lên máy in. Tâm thức dạo này cô độc và êm ái tương tự như thời gian ở chùa năm 2010, chỉ có mình và trời đất thênh thang. Nghĩ cho cùng, tất cả mọi ràng buộc là chính mình tạo ra, chứ chẳng có ai có thể bắt mình làm nô lệ cho cái sợ, vì tự mình cũng chẳng còn tranh chấp hơn thua gì với ai. Tất cả đến và đi đều theo tự tánh của nó! Hì!

27 December, 2011

December 28

Qua một thời gian theo dõi những chương trình trên đài truyền hình, tôi nhận thấy 70 phần trăm xoay quanh đề tài tình cảm xã hội. Phim của Trung Quốc, Hàn Quốc, thi thoảng lồng bối cảnh lịch sử và kiếm hiệp, phim Việt Nam hầu hết như soap opera gồm nhiều tập với chủ đề liên hệ nam nữ và những khúc mắc vướng víu éo le khá tiêu cực. Có lẽ tôi đã chẳng đủ kiên nhẫn để xem cho hết tập phim, nên chưa học được cái gì tích cực chăng? 10 phần trăm còn lại là thể thao hầu hết là chương trình đá bóng. Còn lại những đài ngoại quốc như của Hoa Kỳ gồm có kênh MovieMax, HBO, ESPN, Cartoon Network, Discovery, Animal Planet còn có chút giá trị cho kiến thức khoa học; của Pháp xoay quanh tin tức và văn nghệ; của Thái, đá banh; của Úc tin tức và giải trí; của Việt Nam, quảng cáo và âm nhạc giải trí.

Tóm lại, chương trình phát sóng ở Việt Nam cũng gần như ở bên Mỹ, chỉ xoay quanh 2 đề tài: khơi mở những vướng mắc hệ lụy tình cảm, và sức mạnh quyền lực tranh chấp hơn thua, nhưng ở Sài Gòn chương trình cung cấp kiến thức khoa học và nghệ thuật có phần khan hiếm hơn.

 

2.
 
Hôm qua, con bé lớn, Khánh Anh bực bội gì với ai đó, viết trên Facebook những lời phê phán nặng nề về cá tính người nào đó. Tôi viết cho lại trong trang của nó "điều quan trọng là biết mình là ai, chứ không phải là ai đó thế nào?"

Qua năm tháng thăng trầm, với tâm hồn nhạy cảm cố hữu, tôi đã tự nghiệm thấy cái giận cái vui của mình rất dễ bùng phát. Chỉ cần một sát na, tôi có thể rơi vào trạng thái trầm cảm hay điên cuồng. Chỉ cần một thoáng chấp trước, tôi có thể cảm thấy hận thù hoặc say mê. Tất cả những cái mầm trong tâm, nằm sẵn trong mình như kho đạn sẵn sàng bùng nổ. Đến một hôm, nhận diện được chúng, tôi bước qua thật nhẹ nhàng trong mọi tình huống. Lâu lâu, tôi vẫn thấy nó ẩn hiện đâu đó, ẩn núp dưới nhiều khuôn mặt khác nhau. Tôi cẩn thận từng ý nghĩ của mình như đang đi chân trần dò dẫm từng bước trên mặt đường loang loáng nhớt xe.

Ở Sài Gòn một thời gian đụng chạm với người dân, niềm lạc quan của tôi cũng phần nào chín chắn hơn. Tôi hay thường nói đùa với người trong nhà và vài người bạn thân, "nhìn người dân ở đây, thương thì thương, nhưng tin thì không!" Nó có vẻ nghịch với xã hội của Mỹ, "tin thì tin; thương, lại là chuyện khác!" hihi...

Từ đó, tôi càng yêu mầu lam vô ngại. Từ đó, con đường tôi đi càng hiện lên nét rõ ràng. Điều tôi nghiệm được trong cuộc sống với con mình là, nó sống tốt với chính nó đã là hành động săn sóc tôi rồi. Chẳng đòi hỏi gì hơn.

 

25 December, 2011

December 25 (2)

Màu Lam là màu khói hương trầm, tượng trưng cho sự thanh khiết, hướng thượng cao cả.

Màu lam là màu hoại sắc, không loè loẹt, tổng hợp của nhiều màu, nói lên tinh thần bình đẳng tuyệt đối của Đạo Phật.

Đồng phục màu lam còn toát lên ý nghĩa “đồng sự” của đoàn sinh GĐPT. Vào GĐPT, gia nhập tổ chức áo lam, em luôn giữ gìn nhân cách, phẩm hạnh để tự truyền Phật Đạo, tự thân quất ngã “Cái tôi” trong tinh thần xây dựng tự ngã hòa đồng.


Nguồn: Gia Đình Phật Tử Việt Nam

Bình đẳng: Tổ chức GĐPT gồm đủ mọi thành phần, từ một em bé lên năm đến một cụ già bảy tám mươi tuổi; từ một người lao động tay chân đến những người học rộng tài cao; từ một em học sinh vỡ lòng đến một vị giáo sư kinh nghiệm. Tất cả đều đến với nhau trong tinh thần bình đẳng, san sẻ từ cái vui đến cái khổ mà không bao giờ phân bì hơn thua cao thấp.

Hòa đồng: Màu lam là màu hòa hợp với thiên nhiên và màu sắc. Màu lam có thể đứng chung với bất cứ màu nào mà không quá nổi bật hoặc chìm đắm. Nếu một màu sặc sỡ như đen hoặc đỏ, thì màu lam là một màu nhu hòa. Nếu một buổi trời nắng chang chang, màu lam là một màu dịu mát. Nếu một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, thì màu lam là màu mang theo hơi ấm. Tất cả đó là mục đích của Tổ Chức là luôn đem vui cứu khổ đến cho muôn loài.

Tinh tấn và nhẫn nhục: Màu lam là một màu dễ cảm mến. Người mặc áo màu lam vào mình cũng không thể nóng nảy, hoặc u buồn mà phải luôn luôn nhẫn nhục và tinh tấn trên đường tu học và giúp ích mọi loài.

Màu lam là một màu dễ dơ nhưng khó thấy, biểu lộ cho một tinh thần của Phật Giáo. Phật tánh hay ma tánh cũng tại tâm ta. Nếu chúng ta vẫn mãi chạy theo tham dục thì Phật tánh cứ mãi che khuất. Nếu chúng ta biết xa dần dục vọng thì Phật tánh lại càng ngày càng tăng trưởng trong tâm chúng ta.

Chiếc áo Lam của tổ chức mang một ý nghĩa thật cao quý. Chúng ta nên cố gắng giữ gìn chiếc áo cũng như giữ gìn thân tâm của chúng ta phải luôn trong sạch. Không làm hoen ố nó. Có như vậy mới xứng đáng là một đoàn sinh của Tổ Chức.

Nguồn: Gia Đình Phật Tử Việt Nam Âu Châu



2.

Khi mới về Sài Gòn, tôi có mua một bộ thường y mầu lam ở chùa Vĩnh Nghiêm. Tôi vẫn để chiếc áo ấy trong ngăn tủ, mà chỉ xài cái quần khi ở trong nhà, khi ngủ, vì quần may theo kiểu quần bà ba, nhẹ và thoáng.

Một hôm, tôi lấy chiếc áo lam ấy ra với lời cầu hôn.

Với tâm thức của tôi, tín vật cầu hôn này mang rất nhiều ý nghĩa đẹp. Con đường mầu lam.


3.

Nàng và tôi cùng song thân của nàng đã đồng ý chọn ngày 10 tháng 3, 2012 để tổ chức buổi lễ đính hôn ở Bà Láp - quê nội của nàng ở gần thành phố Phan Rang. Hôn lễ theo phong cách người Hoa, sẽ chỉ có sự hiện diện của những người thân thuộc trong họ và vài người bạn chí thân của mẹ nàng và nàng. Đặc biệt, bác của nàng đã nhận lời lo cho bữa tiệc chay ngày hôm đó.

Cậu mợ của tôi cũng đã qua viếng thăm ông bà ngoại và thân quyến nàng ở Milpitas cũng trong ngày hôm nay, để chuyển lời xin phép ông bà cho chúng tôi qua lại tìm hiểu nhau cho đến ngày đính hôn. Tôi nghe cậu kể những chi tiết nhỏ thôi nhưng đầy niềm vui.



4.

Ngày hôm nay là ngày kỷ niệm chúng tôi quen nhau 1 năm tròn. Chúng tôi lặng lẽ bên nhau trong cõi riêng thưởng thức không khí an vui của một ngày.



24 December, 2011

December 25

Đã có vạn sinh tất nhiên đã vạn hợp. 
Đã có vạn hợp tất nhiên đã vạn hòa. 
Đã có vạn hòa tất nhiên đã vạn hóa. 
Đã có vạn hóa tất nhiên đã vạn an. 
Đã có vạn an tất nhiên đã vạn hỷ :)

22 December, 2011

Mother in the dream - Uudam




- Ước mơ của cháu là gì?
- Cháu muốn phát minh ra một loại mực đặc biệt, mà khi đổ xuống đất nó sẽ biến cả trái đất thành cánh đồng cỏ xanh tươi.

21 December, 2011

December 22

Đang đi trên đường, bỗng dưng một cơn mưa đổ xuống. Tôi có thể rất vui đưa mặt lên trời đón những hạt mưa. Tôi cũng có thể lầu bầu cáu kỉnh.

Đến xem căn nhà trồng đầy hoa hồng, mà tôi lại dị ứng với hương của nó. Tôi sẽ tính nhẩm, nếu như mua được giá hời, rồi phá vườn hồng, để trồng rau. Hoặc, tôi cũng có thể từ chối mua căn nhà xinh xắn ấy.

Bạn có thấy tôi muốn nói cái yêu, cái ghét, cái định kiến, cái chấp trước là của riêng tôi.

Bạn có thể đang ngồi trong nhà ngắm mưa và đang ước muốn ra chơi với nó, hoặc đang mừng trong bụng vì đã có nơi trú ẩn an toàn khô ráo. Bạn cũng có thể chọn lựa đời sống du mục, không nhà, lang bang chân trời góc bể, mưu cầu hạnh phúc riêng của bạn.

Trong đời sống, bạn có đủ ngũ quan để giúp bạn ghi nhận hiện tượng, có đủ tư duy và cảm nhận để diễn giải chúng, và để thích để ghét.

Theo Trang-tử, Tánh (tự nhiên) của vạn vật, thì không đồng nhau: mỗi vật đều có chỗ nhận cho là đẹp, là hay, là phải, riêng của vật ấy. Cho nên không cần phải cưỡng ép cho tất cả đều đồng nhau, mà cũng không sao cưỡng ép cho đồng được. Chỗ không đồng của vạn vật, ta phải biết nhận lãnh nó, biết “chịu” nó, đó tức là dùng chỗ “không đồng” mà làm cho “đồng” vậy. (Nam Hoa Kinh - Trang Tử)

Bạn có khả năng "chịu" được bao nhiêu cái bất đồng?

Đến một quán nước, tôi thích gọi ly cà phê đen, bạn thích gọi ly sinh tố. Chúng ta vui vẻ ngồi nói chuyện cùng nhau nhé! Tạo thêm chi phiền phức bằng câu nói cà phê có hại cho sức khỏe, rồi sau đó lại phê bình thêm cá tính của tôi là cố chấp biết cà phê không tốt cho sức khỏe mà vẫn uống?




20 December, 2011

December 20

vẫn biết cà phê là phù vân
còn ly cà phê cứ thưởng thức cho đến khi nào cạn

19 December, 2011

Kỉ luật bên trong và tình yêu (Osho)

Bất kì cái gì bạn có thể gọi là yêu đều là cơn điên, cơn sốt, một loại bồn chồn hoá học; nó không phải là yêu. Làm sao bạn có thể yêu được? Yêu xảy ra chỉ như cái bóng của thiền. Khi bạn đã trở nên tỉnh táo thế, nảy sinh một phẩm chất mới - đó là yêu. Ngay bây giờ bạn có yêu là ghen tị, cạnh tranh, sở hữu, giận dữ, hận thù. Có thể bạn chán ngán với bản thân bạn, bạn không thể ở với bản thân bạn, cho nên bạn cần ai đó; và bạn gọi nó là yêu. Bạn níu bám lấy ai đó, bạn chi phối ai đó, bạn cố gắng thao túng ai đó. Nó là chính trị chứ không phải yêu, nó là tham vọng để chi phối chứ không phải yêu. Và một cách tự nhiên nó dẫn bạn tới địa ngục, một cách tự nhiên nó làm cho bạn ngày một khổ hơn.



18 December, 2011

December 18

Còn vài ngày nữa là Giáng Sinh là ngày kỷ niệm chúng tôi quen nhau. 

Chiều nay, hai đứa nằm bên nhau nhìn lại chặng đường đã qua, đều cảm giác như đã qua nhiều kiếp lắm rồi. Quá nhiều kỷ niệm và thay đổi trong tâm hồn. Tôi hay thường giới thiệu với những người quen ở Sài Gòn, nàng là vị thầy của tôi, vì thật sự tôi đã nhìn nhận ra rất nhiều khuyết điểm của mình khi đối tác với nàng. Bây giờ, tôi nói chậm rãi hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, không còn nhập nhằng vướng víu trong cái lưới tình cảm chung quanh, và đón nhận liên hệ tình yêu thông thoáng hơn xưa rất nhiều. 

Buổi tối, từ lan can lầu 3 nhìn theo bóng dáng nàng về nhà, không còn thấy nét cô độc của nàng vương vất đâu đó như ngày nào. Chúng tôi đả thông được nhiều vấn đề quan trọng mà chẳng cần phải lớn tiếng, chẳng cần phải nhịn gì nhau. Chuyện gì không vừa lòng cứ nói toẹt ra, bàn thảo, rồi mỗi người tự điều chỉnh lấy mực thước mới cho chính mình. Tôi và nàng cố gắng đối xử với nhau như 2 chủ thể, tôn trọng cá tính khác biệt trong từng tư duy và cảm nhận. Nói ra thì dễ, nhưng chỉ cần lơ đãng một tị thôi, câu chuyện có thể lệch đi một dặm xa lắc xa lơ rồi. Càng ngày sự cảm thông càng lớn hơn và nhịp nhàng hơn khi bên nhau. Điều thích nhất là chúng tôi đều thích cuộc sống không câu nệ hình thức.

Chúng tôi cùng biết rằng chẳng mấy ai hiểu được sự lựa chọn của 2 đứa, để rồi thêm quyết định làm bạn đồng hành. Chúng tôi bằng lòng đón nhận đó là điều rất hiển nhiên.

Hì!



 

14 December, 2011

góp nhặt (3)...

Tôi cho rằng tính hài hước liên quan mật thiết với tinh thần thực tế. Hài hước có khi là độc ác vì làm cho người ta vỡ mộng, nhưng chính nhờ vậy mà ta khỏi đâm đầu vào bức tường đá của thực tế. Hài hước cũng làm giảm cái nhiệt tâm của người ta, nhưng nhờ vậy mà người ta mới thọ.

Chỉ biết thực tế mà không biết hài hước, tức là loài vật.
Biết mộng tưởng mà không biết hài hước thì là cuồng nhiệt.
Biết thực tế và biết mộng tưởng là có lí tưởng.
Biết thực tế và biết hài hước là có óc bảo thủ.
Biết mộng tưởng lại thêm óc hài hước thì là mộng.
Biết thực tế, biết mộng tưởng, lại biết hài hước là biết mình.

Vậy người khôn ngoan, sáng suốt, biết dùng tinh thần hài hước và thực tế mà điều hòa mơ mộng hoặc lí tưởng của mình.

(Lâm Ngữ Đường - Sống Đẹp)




2.




"Find the sublime in the simple.
"Find the stillness in the movement.
"Find the one in the many."



12 December, 2011

december 12

Cả tuần qua, sinh hoạt cùng cậu mợ, chẳng có thời gian trống trải nào để viết lách. Hết ăn lại uống, hết chơi lại ngủ, hết cà phê lại trà và kem. Nhìn đồ ăn ngán ngẩm quá!

Đang thấy mình dù ở bất cứ nơi nào, tôi cũng đang nghiệm nhiều điều trong cuộc sống. Có những điều manh mún đang muốn ló ra đâu đó, như đang chực ùa tràn vào lòng khi mình có đủ một khoảng trống. Có vài ý niệm chợt đến rồi chợt đi. Đôi khi muốn gọi để nói chuyện với người bạn tâm giao, mà suy nghĩ một chút, lại thấy mình không biết muốn nói gì, nên lại thôi. Có những lúc thấy rõ mình đang dạt bên kia, dạt bên này như kẻ say mà còn tỉnh. 

Bềnh bồng!

2.

Khi bạn yêu thương ai, món quà lớn nhất bạn có thể cho được chính là sự an lạc. Tự niềm an lạc giúp cho tâm thức người ấy thoát khỏi bóng tối đau khổ, họ không còn phải sống trong nghi ngờ, giận hờn, tham lam chiếm hữu.

Chỉ có người bạn chân tình mới có thể nhìn thấy nó và đón nhận nó.

3.

What's the difference between a casual friend or acquaintance and a true friend?  Well there were a few e-mail chains that I've combined here. Do you have "true" friends (family doesn't count!)?

    A good friend will tell you what you want to hear.
    A true friend will always tell the truth.

    A good friend seeks to talk with you about your problems.
    A true friend seeks to help you with your problems.

    A good friend will be there for you all through school.
    A true friend will be there till the day you die.

    A good friend will bail you out of prison.
    A true friend will be sitting next to you saying
    "damn that was fun!".

    A good friend brings a bottle of wine to your party.
    A true friend comes early to help you cook and stays late to help you clean.

    A good friend hates it when you call after they've gone to bed.
    A true friend asks you why you took so long to call.

    A good friend wonders about your romantic history.
    A true friend could blackmail you with it.

    A good friend thinks the friendship is over when you have an argument.
    A true friend calls you after you had a fight.

    A good friend, when visiting, acts like a guest.
    A true friend opens your refrigerator and helps himself.

    A good friend has never seen you cry.
    A true friend has shoulders soggy from your tears.

    A good friend doesn't know your parents' first names.
    A true friend has their phone numbers in his address book.

    A good friend expects you to always be there for them.
    A true friend expects to always be there for you.

    A good friend is someone you enjoy hanging out with.
    A [true] friend is someone you need. (Neil Diamond, Heartlight)



Nguồn

05 December, 2011

@ Chùa Vĩnh Nghiêm (december 3, 2011)

Hòa, cậu Thụ, cậu Thuyên, cô Bích, Thanh

Cậu Thụ, cậu Thuyên, cô Bích, Thanh, Hòa & Nghi

Hòa & Nghi

03 December, 2011

december 4

Trong đời sống, chẳng mấy ai tránh được đong đếm hạnh phúc của mình, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Nếu không đong đếm, chẳng ai biết mình đang làm gì, đi đâu, được gì (?) Nó chỉ là phương tiện để định hướng, để biết mình đang đi đúng đường. Cái khó là chúng ta sẽ dễ lạm vào nó, và xem nó là mục tiêu trong đời sống.

Đong đếm? Vâng! Một chuyện đương nhiên phải có! Vì nó là phương tiện cho lòng tham cầu. Mà đã là con người, mấy ai tránh được điều này.

Vị chân tu sẽ phải xem xét thân tâm ý lời của mình có đưa đến một mục tiêu tối hậu hay không? Nhà kinh doanh cũng phải dùng những biểu đồ, và kinh nghiệm sống để định hình một mô hình kiếm lợi nhuận. Vợ chồng cũng phải có những phương tiện để đong đếm tình cảm qua quà cáp, cách dùng tiền, cách dùng thời gian, cách chăm sóc cho nhau. Học trò cũng phải đong đếm sự thành đạt của mình bằng những bài thi bài tập. Tùy theo mỗi tầng tâm thức, chúng ta sẽ có mỗi cách đong đếm khác nhau. Nếu nói ai đúng ai sai thì cũng không thể. Vì trên nhân sinh quan xã hội cách này đúng cho người này thì lại trật lất với người kia. Bức tranh phức tạp nhiều mầu sắc nhiều góc cạnh đối xứng và xen lẫn vào nhau như một ma trận.

We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. (United States Declaration of Independence) Tất cả mọi người sinh ra đều được đặc quyền (unalienable rights) bình đẳng lựa chọn cho chính mình sự sống, tự do, và phương thức tìm sự an lạc. Unalienable có nghĩa là không thể chuyển nhượng được. Vâng! Trong hiến pháp độc lập của Hoa Kỳ, một quốc gia đã cho tôi rất nhiều quyền lợi và trí tuệ qua cách sống của người dân. Tôi tôn trọng sự riêng tư của mọi người chung quanh, tôn trọng cách họ tư duy, và cách họ đong đếm hạnh phúc - ngay cả với con cái, tôi lúc nào cũng dành ưu tiên cho nó sự lựa chọn mà không áp đặt nó dưới sự suy nghĩ của tôi. Tôi sẵn sàng đón nhận tất cả sự khác biệt, và coi đó là bức tranh xã hội. Đôi khi bạn sẽ thấy tôi chỉ cười khi nghe bạn nói lên tâm tư của bạn. Sự im lặng, nụ cười, hay tiếng cười cũng chỉ là cách tôi cho bạn biết tôi đang lắng nghe và đón nhận tâm thức bạn mà không phê phán đúng sai. Bạn có thể cho đó là cách sống thụ động! Vâng! Tôi cũng chỉ là một ý niệm trong dòng ý niệm muôn trùng ý niệm đang diễn tiến trong vũ trụ. Khi bạn thấy tôi vẫn làm khác đi cách bạn cho là đúng, thì xin bạn tha thứ cho tôi, vì tôi cần phải kinh qua chặng đường tâm thức nào đó bằng sự trải nghiệm của chính mình. 


Hì! Chúc an vui cho nhau nhé!




"IF" by Rudyard Kipling





If
Rudyard Kipling



If you can keep your head when all about you
Are losing theirs and blaming it on you;
If you can trust yourself when all men doubt you,
But make allowance for their doubting too;
If you can wait and not be tired by waiting,
Or, being lied about, don't deal in lies,
Or, being hated, don't give way to hating,
And yet don't look too good, nor talk too wise;

If you can dream - and not make dreams your master;
If you can think - and not make thoughts your aim;
If you can meet with triumph and disaster
And treat those two imposters just the same;
If you can bear to hear the truth you've spoken
Twisted by knaves to make a trap for fools,
Or watch the things you gave your life to broken,
And stoop and build 'em up with wornout tools;

If you can make one heap of all your winnings
And risk it on one turn of pitch-and-toss,
And lose, and start again at your beginnings
And never breath a word about your loss;
If you can force your heart and nerve and sinew
To serve your turn long after they are gone,
And so hold on when there is nothing in you
Except the Will which says to them: "Hold on";

If you can talk with crowds and keep your virtue,
Or walk with kings - nor lose the common touch;
If neither foes nor loving friends can hurt you;
If all men count with you, but none too much;
If you can fill the unforgiving minute
With sixty seconds' worth of distance run -
Yours is the Earth and everything that's in it,
And - which is more - you'll be a Man my son!

30 November, 2011

November 30

Đáng lẽ... ngày hôm nay tôi ra phi trường Sài Gòn để trở lại Hoa Kỳ... nhưng đã xin gia hạn hộ chiếu thêm 3 tháng nữa, và sẽ về lại Hoa Kỳ ngày 23 tháng 3 năm 2012.

Đáng lẽ... tôi sẽ ngồi dịch sách, viết sách... nhưng nghĩ lại viết văn là cái nghiệp cần không gian tĩnh lặng... sẽ khiến tôi dần dà trở thành người khó chịu, nên ... chỉ chơi với chữ nghĩa như một trò tiêu khiển.

Đáng lẽ... tôi đi một con đường lãng tử... nhưng bây giờ đang lo chuyện lễ đính hôn với người bạn gái mà tôi đã liên hệ mật thiết trong suốt gần 3 tháng ở Sài Gòn. Tôi đã trình bầy với mẹ tôi ý nguyện, và người đã vui mừng cùng tôi. 3 đứa con gái của tôi cũng đã được tin nhắn tôi và nàng là người bạn đời cũng là người bạn đạo trong ngày tháng tới.

3 điều đáng lẽ... nhưng này có lẽ sẽ đưa đến vài đáng lẽ... nhưng khác, kể từ đây. Hì!



2.


27 November, 2011

Sáu mươi sáu câu Phật Học làm chấn động Thiền Ngữ thế giới



1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nổi.

3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.

9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “đa khẩu hạ lưu tình”.

16.Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích.

18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.

22.Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.

25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh.

28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.

31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33. Người không tắm sửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi.

35. Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.

39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực.

46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?

49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.

54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời, nhưng nó lại gạt anh suốt đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58. Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60. Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61. Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.

26 November, 2011

November 27



lời ca gió


gió thổi qua cánh đồng
thông thoáng
đỉnh núi cao

gió thổi vào đại dương
hòa tan cơn sóng xanh
hai bờ cỏ

gió thổi trên tóc rối
vướng bờ môi khép mở
có cánh đồng
có biển mặn
ngã tư đèn đỏ xanh

ngồi một mình nghễnh ngãng
ta là gió

khi đón một hình hài
gió là ta
 
hương hoa của một ngày đã xa
khi không thể đón cõi tịch lặng 
mênh mông

đừng quay về
(chưa từng đi)
đừng bước đến
(chưa từng rời)

gió là ta là gió là ta là gió
 
 

24 November, 2011

November 25

Cậu mợ tôi từ Hoa Kỳ đến Sài Gòn từ đêm hôm qua. Sau một thời gian ở trong tâm thức cô độc không biết tự khi nào, tôi nhìn thấy được "cái lưới tình cảm" an lành của tình người. Cuộc đời thăng trầm đã tạo nên những sợi dây ân tình vô hình nối vào nhau như những móc đan trên miếng len. Ngày xưa khi tôi lấy vợ, nàng từ từ cô lập tôi trong đời sống hôn nhân, đưa ra những cảm giác khó chịu để tách biệt tôi ra khỏi cái nôi họ hàng và bạn bè. Thời gian đó, tôi chưa đủ kinh nghiệm để hiểu đó chỉ là bản năng của người phụ nữ trong tình trường. Để rồi một hôm tôi phải bùng vỡ, cảm thấy ngộp thở sau nhiều biến cố lớn nhỏ chồng chéo lên nhau. 

Trong khoa tử vi, theo chiều kim đồng hồ, từ cung mệnh là phụ mẫu và phúc (họ hàng); ngược chiều kim đồng hồ là huynh đệ, phối (vợ chồng), tử tức. Tự đó một cấu trúc dạy cho người nghiên cứu khoa này "cái lưới tình cảm" nọ. Cung Mệnh được nằm giữa cung phụ mẫu và huynh đệ, xa hơn một nấc là phối và phúc (lúc nào cũng trong thế tam hợp). À! Nếu cung phúc bị triệt hay bị gãy thì tất nhiên cung phối cũng bị què quặt. Cung phối khiếm khuyết, cung phúc cũng không trọn vẹn.

Hôm nay, ngẫm nghĩ lại chuyện ngày xưa, tôi chợt hiểu cấu trúc quan trọng này bằng chính kinh nghiệm bản thân.

Hàng năm đến thứ Năm cuối cùng của tháng 11 bên Hoa Kỳ là ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving). Bữa cơm gia đình ấm cúng tình thân gia đình con cái họ hàng quây quần bên nhau trong tháng trời bắt đầu trở lạnh. Xin chúc mọi người thân quyến và bạn bè đó đây một ngày đầy tiếng cười và tấm lòng bao dung.

22 November, 2011

November 22

Các nhà khoa học gia phân tích cánh hoa, và biết rõ những phân tử kiến trúc của nó, nhưng nhân loại vẫn chưa thể nào tạo nên được 1 cánh hoa trong phòng thí nghiệm. Và ... cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa thể tạo nên được 1 giọt nước.

 
2.

Ta có thể đến một nhà chiêm tinh gia để xem vận mạng. Họ có thể vanh vách cho ta biết yếu điểm và sở trường của ta. Họ lúc nào cũng e dè khi phải nói lên sự thất bại của ta. Ta đến để cầu mong vợ luôn đẹp con luôn khôn, chồng luôn có nhiều tiền, luôn yêu thương ta mãi mãi, vân vân... Ta ít khi thích nghe cái gì đó rủi ro. Ta không bao giờ muốn chèo ngược nước, lúc nào cũng thích cuộc hành trình dễ dàng ít chông gai. Cuộc đời bưng bít tâm hồn ta bằng những phù phiếm, và ta đã từng cả tin những điều đó là tối cần thiết. À!

 
3.

Sinh hay tử chẳng là vấn đề đáng nói. Cách chúng ta ứng xử với chúng thế nào chính là điều quan trọng hơn tất cả. Chúng ta đến cuộc đời này một mình - điều đối nghịch với ta, điều làm cho ta ghét bỏ nhất - đôi khi chính là vị thầy cao cả nhất ta có thể có được. Vị thầy nào cũng có sự sống như một ngọn lửa, điều ta có thể làm được chính là tìm được nguồn sống nuôi dưỡng đốm lửa ấy. Hì!


21 November, 2011

bao dung

"Dung có nghĩa là chứa đựng. Bao có nghĩa là ôm vào." (Thầy Hằng Trường)


Bao dung là tánh Phật!


3 chữ dung (bao dung, hàm dung, và viên dung): Nền Tảng Văn Hóa Toàn Diện!


17 November, 2011

November 18

4g sáng thức giấc uống cà phê. Đâu đó, có tiếng gà gáy, và đâu đó có tiếng chổi xoèn xoẹt trên đường hẻm. Hơn 5 giờ sáng, cơn mưa nhỏ vội qua trên thành phố. Tôi đem 2 chậu cây nhỏ vào nhà.

Bà Nancy, người hàng xóm, người bạn thân quý, gửi điện thư báo cho tôi biết là đã gửi 2 thùng về địa chỉ ông dượng tôi ở San Jose, California. Trong 2 thùng đó là những đồ vật mà tôi đã nhờ bà ấy thu gọn dùm. Thế là, một quãng đời ở Florida đã hoàn thành được chuyển hóa.

"Many people will walk in and out of you life, but only true friends will leave footprints in your heart."
~ Unknown

Dear Nancy,
We have known each other for only short period of time, but there has been a lot of beautiful memories we have shared. I've treasured them dearly and cherished them joyfully.

I am forever grateful and thankful for the path we have crossed.

Always,

-h


2.

Cách đây gần 2 tuần, tôi được gặp Yến, một trong những người bạn của nàng, sinh năm 1979. Sau đó, qua vài lần gặp gỡ ở hàng quán cà phê đây đó, chúng tôi có nhiều giây phút bên nhau thân mật đến nỗi quên cả thời gian - thân mật đến nỗi chúng tôi có thể vẫn an vui ngay cả trong giây phút im lặng. Năng lượng giữa ba người chúng tôi tạo nên môi trường thích hợp để trò chuyện về kinh nghiệm tâm linh. Yến có những câu hỏi giản dị đầy trí tuệ, khiến tôi phải phản ánh lại kinh nghiệm riêng của mình, đào sâu hơn trong chúng, để chia xẻ với mọi người. Yến hứa sẽ đưa chúng tôi đi Bảo Lộc, đến ở vài ngày trong một ngôi chùa nhỏ có những cái am cái cốc để chúng tôi hưởng cảnh thiên nhiên mà cô ấy cảm thấy rất gần gũi. Chuyến đi này được sắp xếp vào tối thứ Sáu vào tuần sau.

3.

Ngoài kia bầu trời xanh đang dần sáng với tiếng chim ríu rít trên cành ngọc lan. Tôi đã uống xong ly cà phê đầu ngày.
 
.

November 17

Cả tuần nay, tôi có một "phương pháp tập thể dục" của riêng tôi. Mỗi buổi sáng, thức giấc lúc 6g, vệ sinh cá nhân xong, cà phê, ăn sáng, dạo net, đọc và trả lời e-mail. 8g tôi đem thùng đựng quần áo và khăn tắm ra ngoài cửa cho người giúp việc thâu tóm đem đi giặt. 9g là giờ họ vào phòng làm vệ sinh tổng quát, như lau sàn nhà, lau rửa phòng tắm, bếp, bàn ghế, đó là lúc tôi rảo bộ bước đến câu lạc bộ đánh bi da. Có lúc gặp anh Minh, người chủ ở đó cầm cơ ra khều cùng tôi. Có lúc anh bảo vệ ở căn hộ đánh với tôi. Tôi chơi khoảng 1 tiếng, 20 ngàn, là xong. Về nhà.

Hôm nay, tôi nghỉ sớm hơn 10 phút, lấy xe ôm đến nhà nàng. 2 đứa đi xem phim Tower Heist ở Parkson, gần phi trường Tân Sơn Nhất. Phim bắt đầu lúc 11g30, sau 30 phút quảng cáo, khá dài nhưng nhiều tình tiết sôi động, nên không đến nỗi chán. Xem xong phim lúc 1g30 chiều, chúng tôi ghé quán Xuân Tứ, trên đường Phạm Văn Hai, ăn bún chả. Quán bình dân, ngay lề đường, đặc biệt món bún chả Hà Nội. Tôi say sưa thưởng thức, chút rau thơm, đặc biệt khinh giới, rau muống chẻ, rau sà lách, tía tô, trộn lẫn với miếng thịt nướng đậm đà chút béo béo của mỡ heo, và miếng đu đủ xanh. Ngon quá là ngon! Không thích món nem rán (chả giò) lắm! Gần đó chiếc xe bán đĩa nhạc CD dạo phát thanh những bài nhạc sến thật là hợp với khung cảnh rất đặc thù Sài Gòn. Chúng tôi nói giỡn, nếu quán này để nhạc Trịnh Công Sơn, hoặc giọng ca Tuấn Ngọc, thì có lẽ quán đóng cửa sớm. Nắng chiều trôi qua thật nhẹ nhàng.

Sau đó, chúng tôi lang thang vào tiệm tranh hỏi giá đặt khung ảnh cho 2 bức tranh chân dung của chúng tôi được anh Sơn tặng, và ghé thăm tiệm tạp hóa đồng giá của Nhật Bản trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, rồi vào Co-op Mart đi chợ cho tuần tới. Về nhà, dọn dẹp xong, tôi nhặt và rửa hoa Thiên Lý, nàng thì cắt mấy trái roi để tôi ăn vặt, phụ tôi giã tỏi, xong hai đứa lăn ra giường coi chương trình TV. Đã 7 giờ tối, mà chẳng đứa nào đói, nên lại dọn rổ hoa Thiên Lý vào tủ lạnh cho ngày mai.

Tình yêu chúng tôi như cái cây nhỏ, sau thời gian đâm rễ, đang mọc lên nhưng những chồi non xanh biếc. Chúng tôi không còn bịn rịn sát vào nhau, mà có thể làm những việc riêng tư trong cùng một không gian. Buổi sáng nay tôi có gửi đến nàng đoạn nhật ký gửi vào điện thư...

Ở một kiếp nào đó... em đã từng cúng dường vải vóc cho tăng ni, nên kiếp này em được người cho quần áo đẹp.

Cung hoàng đạo của em là Xử Nữ, là người có khuynh hướng nhìn rất chi tiết - chỉ nhìn thấy cây mà không thấy rừng. Thế mà, em đã nghiệm thấy được vô thường - là cánh rừng mênh mông ít người được nghiệm. Người sinh ra ở Mỹ, nói tiếng Anh là chuyện bình thường - em đã vươn lên từ đặc tính chi ly, để nhìn được tổng thể. Đó là phép lạ! Em hãy nhớ đó là một phép lạ hiếm thấy xảy ra! Em đã từng ăn chay niệm Phật ở một kiếp nào đó, nên em được người tặng những quyển sách quý đầy trí tuệ.

Vậy nhé! Nâng niu và thương yêu những gì em đang hiện có trong em và quanh em.

12 November, 2011

November 13

Tâm định lúc đó có thể "tri kiến được thể tánh như như của sự vật", một câu nói Đức Phật thường dùng để diễn tả một cách nhìn sự vật rất khác với cái nhìn sự vật bằng con mắt xét đoán hay bằng sự ao ước chúng phải như thế này, thế kia. Cho đến giờ phút này, chúng ta đã có khái niệm rõ ràng về những điều ta không thích, như những lúc sự việc xảy ra làm sụp đổ niềm tin về tự ngã, những lúc cái ta không muốn lại xảy ra cho ta. Nhưng khi đã biết nhìn và hiểu sự vật bằng chính bản thể của nó, trí tuệ của ta sẽ trở nên sâu xa hơn. Chúng ta sẽ nhận ra rằng trong thế giới của vô thường, khổ đau và vô ngã, ta không thể nắm giữ điều gì, không có gì bền vững mãi, và có thể đem lại hoàn toàn thỏa mãn cho ta. Không có ai, không có của cải, không có suy tưởng, không cảm thọ nào cả. Tất cả không có gì bền vững, chắc chắn để ta có thể nương tựa vào.



2.

Buổi sáng nay, rang gạo và nấu gạn được 1 lít nước gạo lức, tôi bỏ thêm vào dúm đậu xanh, ít muối, ít bột nêm. Thế là có vài chén cháo ăn điểm tâm. Khỏe quá!

3.

Càng gần với giáo lý vi diệu của đạo Phật, càng thấy hương vị giải thoát càng thanh khiết. Những giây phút tịch lặng nhất là khoảng khắc thời gian, tôi thấy muôn trùng ý niệm hợp hợp tan tan, như hình ảnh trong kính vạn hoa ngày còn bé mình đã chăm chú và say sưa. Sài Gòn lại càng thấy gần gũi hơn! Thế mới lạ! Tôi có cảm tưởng như 36 năm ở bên Mỹ - mình đi bán tuổi trẻ, bán chất xám, bán công sức lao động - để rồi trở về đây như Siddhartha trở về con sông nghe sóng vỗ, trong tiểu thuyết của Hermann Hess. Đôi khi tự hỏi mình muốn gì giữa thành phố ngót nghét 8 triệu người?

4.

Ở Sài Gòn, sau khi bạn mua vài bó rau, bạn sẽ được người bán kèm theo vài cọng hành lá. 

5.

Bây giờ khi cần đón xe ôm đi đâu, tôi đều dùng google map, để ước lượng khoảng đường, và trả từ 6 nghìn đến 7 nghìn đồng cho mỗi cây số, vì tôi sẽ phải trả gần 15 nghìn cho mỗi cây số đường trên xe taxi. Tôi không có thói quen trả giá, vì thế cứ du di trong khoản tiền đã được tính nhẩm khi leo lên xe ôm. Họ đòi ít hơn số tiền tôi dự tính, tôi sẽ kèm thêm chút đỉnh; còn khi họ tính đúng giá, tôi sẽ mỉm cười đưa cho họ tổng số tiền họ muốn. Ngoài ra, tôi có nón bảo hiểm riêng, và cũng có khẩu trang y chang người Sài Gòn. Hì!

07 November, 2011

November 8

Cuộc đời là cuốn phim
(Osho)



"Đón nhận cuộc đời này như là một huyền thoại, như một câu chuyện. Nó là vậy, một khi bạn nghiệm nó được theo cảm quan này bạn sẽ không còn gì để trăn trở. Bất hạnh hiện hữu vì bạn nghiêm túc quá độ. Hãy thử trong vòng bảy ngày, bảy ngày với chỉ một ý niệm rằng cả thế giới chỉ là một tấn tuồng - và bạn sẽ nhận được một cảm quan mới. Chỉ cần bảy ngày! Bạn sẽ không mất mát gì hơn được nữa, bởi vì bạn không có bất cứ điều gì để mất.

"Thử đi. Trong bảy ngày đón nhận tất cả mọi thứ như một cuốn phim, cũng giống như một chương trình phim truyền hình.

"Bảy ngày này sẽ thoáng hé mở cho bạn thấy bản chất Phật tính của bạn, cái độ tinh khiết bên trong bạn. Và một khi bạn được nhìn thoáng qua nó, bạn sẽ sống động hơn với cảm quan mới. Bạn sẽ được hạnh phúc, và bạn không thể mặc định nó là loại hạnh phúc nào, vì bạn đã không từng biết hạnh phúc là gì. Trong quá khứ, bạn đã chỉ biết từng mức độ của bất hạnh: đôi khi bạn cảm thấy ngộp thở, những lúc khác cảm thấy ít ngộp thở hơn, và khi được thở nhiều hơn một chút, bạn gọi đó là hạnh phúc.

"Bạn không biết gì về hạnh phúc là bởi vì bạn chưa từng trải nghiệm. Ngày nào bạn còn thấy cuộc đời đầy rẫy ý niệm nghiêm túc, ngày đó bạn không thể nghiệm được hạnh phúc là gì. Hạnh phúc chỉ nở hoa khi nào bạn chứng nghiệm rằng cuộc đời chỉ là một cuộc chơi.

"Vì vậy, hãy thử đi, đón nhận tất cả mọi thứ như trong mùa lễ hội, chào mừng, đóng 'vai' - thông thoáng. Nếu bạn là một người chồng, hãy đóng vai người chồng trong sự vui vẻ, nếu bạn là một người vợ, đóng vai người vợ trong sự vui vẻ. Chuyển hóa nó thành một cuộc chơi. Trong những quy tắc, tất nhiên! Bất kỳ cuộc chơi nào cũng phải có các luật chơi quy định. Hôn nhân là một quy tắc và ly hôn là một nguyên tắc, nhưng đừng quá coi nặng chúng. Chúng chỉ là những quy tắc, và quy tắc này đẻ ra quy tắc kia. Ly hôn là chuyện chẳng hay ho gì, bởi vì chính hôn nhân đã là chuyện chẳng hay ho gì: quy tắc này đẻ ra quy tắc kia! Tuy nhiên, đừng nhìn nó với tâm thức quá nghiêm trọng, mà thong thả đón nhận chất lượng cuộc sống của bạn đang dần hoàn thiện.

"Ứng xử với vợ hoặc chồng hoặc con cái của bạn như thể bạn đang làm một nhân vật trong một bộ phim truyền hình, và đón nhận vẻ đẹp của vai trò đó. Nếu bạn ý thức bạn chỉ đang sống trong tấn tuồng, bạn sẽ trọn vẹn được vai trò đó, và bạn sẽ không còn cảm thấy trăn trở. Chẳng có điều gì để cầu mong. Bạn sẽ nhập tuồng, đóng vai, và đi ngủ. Nhưng hãy nhớ, trọn vẹn vai trò đó, và trong bảy ngày liên tục sống với thái độ này.

"Sau đó, hạnh phúc có thể bừng nở trong bạn, và một khi bạn nếm được vị hạnh phúc là gì bạn không cần phải trở về nỗi bất hạnh, bởi vì bạn đang có quyền lựa chọn. Ngày qua, bạn không hài lòng vì bạn đã chọn một thái độ sai lầm đối với cuộc sống. Bạn chỉ có thể được hạnh phúc nếu bạn biết chọn một thái độ đúng đắn. Đức Phật đã nhiều lần nhắc nhở chúng ta nên Chánh Kiến. Chánh Kiến là gì? Điều kiện phải có là gì? Với tôi đây là tiêu chuẩn: thái độ nào đem đến hạnh phúc cho bạn là thái độ đúng đắn, không ngoài mục đích nào khác. Thái độ nào làm cho bạn không hạnh phúc và đau khổ là thái độ sai lệch. Điều kiện phải có chỉ là điều hoang tưởng, hạnh phúc của bạn chính là tiêu chuẩn cao quý nhất!"

November 7

Lại thêm một ngày ít nắng, mây chì. Mưa cả đêm qua đã dứt, tôi lang thang dạo quanh hẻm. Con hẻm nhỏ thôi, mà đã 3 hàng hủ tíu xe, 4 cái tiệm cắt tóc. Xe rác thành phố, người tài xế dừng lại, xuống xe, nhặt từng bịch quăng lên thùng. Nơi đó, người nhân công mở toang từng bịch, và nhặt ra những gì có thể tái chế (recycle). Họ không dùng găng tay, chỉ dùng tay trần cho mọi việc.

2.

Về nhà, lấy mè ra ngâm nước, đãi mè, và rang được một bát với 2 thìa muối biển. Ngâm gạo lức, dùng nồi đất, nấu được một tô. Tiếng lách cách của nắp nồi thật ấm cúng. Bữa trưa hôm nay chỉ giản dị có thế. Gió thoang thoảng chui vào căn bếp như những áng mây bay qua vòm trời. Mùi thơm hơi nước từ nồi cơm xông lên... tan vào tâm thức. Một ngày nhẹ như thơ đang trôi qua.

3.

Bên Mỹ đã đổi giờ. Trời chắc đã trở lạnh ở những thành phố thân quen. Bóng tối của đêm đến sớm hơn trên những con đường tan sở.

Ở đây, tôi vẫn cởi trần trong nhà, chỉ mặc áo khi có khách đến thăm. Tất cả cửa sổ, cửa phòng ngủ, cửa bếp ra lan can, đều mở rộng đón ánh nắng chợt đến chợt đi.

4.

Vuốt


vuốt vàng ngọn lá sang mùa
vuốt xanh trời rộng vuốt đùa hoa thơ
vuốt thương một cõi mộng mơ
vuốt triền miên
vuốt dại khờ bấy lâu

vuốt từ bi
vuốt sân tham
vuốt si
vuốt đứng
vuốt nằm

....
vuốt không

06 November, 2011

Chờ Em Đặt Tựa




nụ hôn cho tóc gần thêm
sợi vương trên gối
sợi mềm trên vai

sợi trăm năm
sợi của ai
nằm trong ký ức

thương hoài nụ hôn




Sài Gòn - November 6, 2011

November 6

Sài Gòn đã vào tiết thu lành lạnh. Cả ngày ít nắng, mây phủ bàng bạc khắp thành phố. Tôi lấy quyển "Bazi - The Desiny Code Revealed" ra chuyển ngữ. Như cái máy lâu ngày không chạy, 3 trang đầu chậm rì, nhưng sau đó vào nhịp, chảy trôi nhẹ nhàng.

Khoảng 3 giờ trưa, sau khi gặp bạn bè đối tác việc làm, nàng đến thăm tôi với 1kg gạo lức, miếng dứa tươi, bó rau dăm, ít tôm khô, và 2 chai nước bưởi. Để mặc tôi say sưa trọn vẹn trong chữ nghĩa, nàng đặt nồi cơm, nấu cho tôi một nồi canh thịt bò với dứa, rau dăm, và cà chua. Món này nếu đừng cho dứa vào, nó là món sáo bò mà mẹ tôi vẫn thường hay nấu thủa xa xưa. Nàng định bày thêm món bí um, nhưng tôi nói nồi canh đó đã đủ cho bữa tối của tôi. Nàng còn bà mẹ từ tâm ở nhà cũng cần sự hiện diện của nàng trong căn nhà quạnh quẽ, nên nàng chia thời gian cho tôi một nửa, và nửa kia dành cho mẹ nàng và bạn của nàng.

Một ngày thật nên thơ!



05 November, 2011

November 5

Buổi sáng Minh đến thăm tôi. Sau khi uống trà, chúng tôi ăn sáng với bánh mì ốp la và paté ngỗng. Lần này gặp lại, tôi cảm thấy gần gũi tâm tình Minh hơn 2 lần trước. Có lẽ vì tôi đã hiểu rõ cuộc sống ở đây hơn ngày tháng trước, thấu đáo với những ưu tư trăn trở của người bạn cùng tuổi mà phải sống qua những thăng trầm của cuộc đời sau ngày 30 tháng 4. Tôi vẫn thích ngắm nét Minh nheo mắt nhìn vào chiếc điện thoại, hoặc khi cười lên vài đau khổ của định mệnh Minh đang gánh chịu.

Gần trưa, tôi lấy xe ôm đến quán cà phê L'Usine trên đường Đồng Khởi. Nàng đưa tôi đến tiệm muabannuochoa của người bạn tên Hằng - người mà nàng gần gũi như chị em đã được 10 năm nay từ ngày học chung đại học. Nơi đây, chúng tôi được ăn cua luộc chấm muối tiêu chanh (ngon ơi là ngon!), uống cà phê, và thưởng thức tình bạn ấm cúng của vợ chồng Hằng và Duy Khanh. Hạnh phúc của người còn trong tuần trăng mật thật dễ mến và dễ cảm.

Sau đó, nàng đưa tôi đến chợ Bến Thành để cho biết không gian của chợ. Tôi mua được 250g cà phê chồn, 250g cà phê Ban Mê Thuộc, và 21 viên trà sen. Tôi thích thú nhìn lên trần chợ ngắm mầu sơn vàng xen lẫn vào đấy chút ẩm mốc rêu phong. Từ bé, có bao giờ tôi đến chợ Bến Thành, nên lần đầu được vào trong chợ, tôi có cảm giác vui vui. Nó giống như cái chợ trời bên Mỹ, với từng sạp nhỏ bán chuyên từng sản phẩm, hoặc thức ăn thức uống. Chúng tôi ghé tiệm chè trước khi về.

Ghé vào công viên Thống Nhất, ngồi trên vỉa hè dưới tàn cây mát rượi, gọi ly cà phê bệt (uống cà phê ngồi bệt xuống vỉa hè, khác với cà phê cóc có ghế ngồi), nhìn qua bên kia đường là Nhà Thờ Đức Bà,
chúng tôi tâm tình khoảng một tiếng đồng hồ. Chúng tôi cảm thấy không gian nhiều cây cối là nơi chúng tôi thích hợp thả lỏng tất cả để đón nhận điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời. Có lẽ, vì đó là nơi chúng tôi đã bước dạo bên nhau ngày đầu tiên khi tôi đến Sài Gòn. Nàng kể cho tôi nghe những điều nàng được học hỏi từ cô bạn của nàng trong buổi gặp gỡ ở quán cà phê sáng nay. Tôi chỉ cười và đón nhận tâm thức của nàng. Cứ mỗi khi được thấy nàng thăng hoa được cái kho trí tuệ mà nàng đã được thừa hưởng trong cuộc sống, tôi lại thấy hai tâm hồn gần gũi nhau hơn. Tôi vẫn thường hay nói tôi và nàng cùng chung một hành trình tên là duy tuệ thị nghiệp.

Trên đường về, chạy đuổi với cơn bão đang kéo về cuối chân trời với đám mây đen kịt, chúng tôi ghé mua 2 kg gạo thơm. Về đến nhà, nàng chuẩn bị thịt bò, hành tỏi, làm món thịt bò xào hành, trứng vịt và cà chua làm omelette, còn tôi pha liền một phin cà phê chồn uống cho biết. Whoa! Ngon! Sau khi pha cho nàng bình trà, tôi nhặt rau dền rồi luộc một đĩa vừa vặn. Ngoài trời mưa đổ như thác nước, sấm chớp ầm ì, trong tổ ấm nhỏ của chúng tôi, hai tâm linh đang tắm trong nguồn hạnh phúc nhỏ bé và giản dị. Bữa cơm hôm nay nhẹ nhàng và vui hơn bữa hôm qua, vì hôm qua hai đứa bươn bả mỗi đứa mỗi ngã cho đến khi chạng vạng chiều mới gặp nhau. Tôi rất ngạc nhiên với tài nấu nướng khéo léo và ngăn nắp của nàng khi trong bếp. Hì!

01 November, 2011

November 1 (2)

Một hôm, Đức Phật đang ở tại Kosambi trong rừng cây simsàpa, Ngài nhặt một ít lá simsàpa đưa lên hỏi: "Này các Tỳ kheo, các ông nghĩ thế nào? Lá simsàpa ở trong tay ta nhiều hay là ở trong rừng simsàpa nhiều?".

"Bạch Đức Thế Tôn, lá trong tay Thế Tôn quá ít, còn lá trong rừng simsàpa thì quá nhiều". Phật dạy: "Cũng vậy, này các Tỳ kheo, điều ta biết thì quá nhiều, nhưng những gì ta dạy cho các ông thì rất ít; nhưng đó là những gì cần thiết và căn bản cho sự giải thoát.
 
(Tứ Diệu Đế - Thích Viên Giác)


2.

Trong ngạn ngữ của Hoa Kỳ có câu "Everyone seems to have a clear idea of how other people should lead their lives, but none about his or her own." Tôi tạm dịch thế này: "Ai càng thấy rõ ràng người chung quanh phải sống thế nào, người ấy càng mù mờ với cuộc sống chính mình."

Hihi...

Ngay cả đức Phật cũng chỉ nói "Ngón tay ta chỉ mặt trăng, nhưng ta không phải là mặt trăng!"


3.

Một vị Thiền sư nói: "Hãy nhìn những rặng núi, những con suối chảy, những rừng cây xanh ngắt đẹp tuyệt vời kia. Khi biết nhìn mọi vật với một nhãn quan mới, một nhãn quan không bị chi phối bởi tham sân si, thì cảnh đẹp kia chính là Niết bàn đó ! Niết bàn không phải là một nơi chốn nào khác biệt với thế gian, một cảnh giới nào mà người ta có thể tìm đến. Niết bàn chính là ở đây". (sđd)