30 June, 2011

june 30


1:05 pm

San Francisco. Nắng ấm. Trời xanh.

Để mặc 2 đứa con dắt nhau đi mua sắm, tôi ngồi trong xe ngắm những kẻ bộ hành. Ngẫm nghĩ đời mình, đời người, cuộc sống, như cái bóng đang ngồi bên dòng sông ngắm những đợt sóng trôi qua. Có nhiều điều chẳng còn thích thú đón vào tâm thức, có vài điều chán ngán đến tận óc, và tôi phát hiện ra tôi cần một giấc mơ.

Cuộc sống không mơ nó tịch lặng đến nỗi tôi chẳng còn muốn hiện hữu.

Danh, bạn tôi, gọi điện thoại kể lể chuyện gia đình. Tôi đã kinh qua, tôi biết mình đang đón nhận những dấu hiệu không lành. Sau khi khuyên Danh những điều gì cần làm, tôi nhớ lại chuyện mình. Ngày ấy, cũng tìm một giấc mơ đẹp; để rồi đối diện một cơn ác mộng. Haizz... Chuyện dài nhiều tập của trần gian. Thế là chẳng còn muốn ôm giấc mơ nào.

Rồi tôi lại chập chùng cùng những triền sóng tâm thức. Ngồi đây chờ 2 đứa bé tôi phát hiện thêm nếu không có một lý tưởng để theo đuổi, đi bất cứ phương trời nào tôi cũng chỉ là du khách. Giả dụ như mỗi ba tháng, tôi là một trong những du khách ngồi trên chiếc xe bus 2 tầng dạo quanh vài góc phố ... để ngắm để nhìn ... rồi chụp hình, xôn xao trong giây lát. Sau đó, tất cả cũng lại chìm sâu vào vực thẳm trí nhớ.

5:00 pm

Ăn uống ở Mel's Diner xong, tôi đưa 2 đứa con đến phố Nhật, đậu xe, rồi thả 2 đứa thong dong bên nhau. Tôi ngồi trong xe, bật máy lên gõ vài dòng ghi nhận lại chút nỗi niềm, nghe tiếng chân con chim bồ câu đi trên nóc. Lâu lâu có tiếng éc éc của loài hải âu giữa khung trời. Tiếng xe bus ù ù xa xa, những cành lá xanh um đang phất phơ trong gió. Nơi đây quen thuộc như thủa nào, mà sao tôi cảm thấy thờ ơ mệt mỏi âm u. Tôi nhớ cái hang nhỏ của tôi ở Florida. Cái cảm giác như một du khách ở San Francisco dần hiện rõ hơn làm tôi lạ lẫm với cả chính mình. May mà còn những người thân đang cư trú nơi đây cho tôi còn cảm giác gần gũi.

6:30 pm

Ngồi ở quán Starbucks khu Fisherman's Wharf, đọc thư cô bạn gửi hỏi thăm, và chúc 3 bố con mùa hè vui vẻ, đi đường bình an. Đối diện tôi, một cô người Tầu và người đàn ông trung niên Hoa Kỳ. Hai người cố gắng tìm hiểu nhau qua Anh Ngữ, và họ dùng tay múa may nhiều hơn bình thường. Câu chuyện xoay quanh những gì họ có và họ lâu lâu bật ra những âm thanh tán thán đầy vẻ ngạc nhiên. Sau đó, họ trao đổi e-mail address. Tôi gọi ly cà phê decaf uống cho ấm lòng, vì hôm nay uống đã khá nhiều. Ngồi ngơ ngơ ngắm du khách chờ 2 đứa con dắt nhau đi dạo.

Trời vẫn còn xanh. Nắng chiều vạm vỡ. Ngày cuối cùng của tháng 6. Một ngày hơi nhiều chuyện.


26 June, 2011

lộc ăn




2.

Buổi sáng hai dượng cháu ra chợ. Buổi tối quanh bàn ăn có tiếng rên lẫn trong tiếng cười rú. Có gì đâu! Trên bàn ăn là tô canh rau đay mồng tơi, cá thu kho riềng, và đĩa cá om cần nước. Thay vì chỉ ăn 2 chén như thường lệ, tôi chén đến 3. Gần 2 tuần, từ ngày về lại California, ở với dượng, tôi được ăn nhiều món nhà quê Bắc kỳ như đậu phụ chiên chấm mắm tôm, đến món tỉnh như cá om cần nước. Tôi cũng học hỏi được nhiều cách nấu của người Bắc cổ. Dì Vân và dì Thuần đã dạy tôi cách ăn chay giản dị hơn bất cứ nhà tu hành nào mà vẫn ngon miệng. 

Trong lúc đứng rửa bát, tôi ngẫm nghĩ mình có lộc ăn ngon. Ngày còn bé, mẹ tôi mỗi chiều đi làm về, nấu cơm cho cả nhà. Ông ngoại tôi là người sành ăn, nên tôi được hưởng ké. Khi lấy vợ, cô ấy cũng khéo nấu ăn. khi lang thang ở với dì Thuận cũng được ăn ngon, mợ Bích chiều chồng người sành ăn, nên cũng được hưởng ké lộc. Khi ở chùa, có những bữa Phật tử cúng dường cho thầy, cũng được hưởng; ở Florida, bà Nancy cũng khéo nấu ăn, đến nhà Vị, cũng là tay khéo nấu. Đến đâu cũng được ăn ngon. Hì hì ...

Trưa nay ngồi tước đọt rau bí, tôi nhớ đến mẹ tôi và bà ngoại tôi. 

Xin tạ ơn mọi người và cuộc đời.


24 June, 2011

Có điều gì đó ...

...không rõ được là điều gì, nhưng khi nó hiện diện bạn biết ngay nó là điều đó. Tựa như khó miêu tả được thế nào là nước, nhưng bạn biết nước khi nó hiện tiền.

Cái mong manh không tên không tuổi đó, chợt đến trong lúc bạn chẳng bao giờ ngờ được trước. Ngay khoảnh khắc ấy, cuộc đời bạn như cuộn phim quay lại, chậm vừa đủ để tự bạn nghiệm lấy cuộc đời bạn là may mắn hay bất hạnh. Sau giây phút ngắn ngủi vừa đủ để nghe lòng mình bùi ngùi, bạn chợt thấy nó trở thành tâm điểm cuộc sống của bạn - nó trở thành ngọn hải đăng trong đêm bão.

Chỉ cần được trải nghiệm nó trong một tích tắc, bạn sẽ không bao giờ quên được hương vị đặc thù đó. Ở bất cứ nơi đâu, bạn cũng không lẫn lộn nó với bất cứ điều gì khác - như ngọc lẫn trong cát. Nó dọn sạch con đường một mình của bạn thêm thênh thang, thêm yên bình, thêm tươi mát. Bạn không còn bị vướng bận với bất cứ ước lệ nào bạn đã từng quen thuộc. Ở bất cứ hoàn cảnh nghịch lý nào, bạn cũng có thể cười nhẹ nhàng như cánh hoa.


Hihi ... chỉ có vậy thôi...

21 June, 2011

Cache Creek Casino Resort

Front desk lobby

Hàng ghế nơi ngồi ăn trưa uống nước lộ thiên

Sòng bài

Quán cafe Peet's Coffee & Tea

Hôm nay là ngày đầu tiên mùa hạ năm 2011. Toàn vùng San Francisco Bay Area đang lên đến gần 100 độ F. Ở nhà mấy ngày cứ ăn lại ngủ, sợ biến thành tiên, bèn làm một chuyến du hành nhỏ. Lái xe từ San Jose đến Cache Creek mất 2 tiếng qua những cánh đồng mênh mông hai bên đường.

Trong sòng bài khá đông khách vãng lai, mát rười rượi. Cứ tưởng thứ ba trong tuần sẽ vắng người, nhưng ... không như mình nghĩ. Chà! Đi vòng vòng chẳng thấy ai quen, tìm góc quán ngồi ngắm thiên hạ và ánh đèn chớp đỏ chớp vàng cho vui mắt.

19 June, 2011

2 viên đá của họ



Hôm ấy, ở bãi biển nọ, anh ngồi ngắm trời đất và điện đàm cùng người anh yêu. Thấy trên mặt cát có 2 hòn đá, một trắng, một đen. Anh nhặt chúng lên làm kỷ niệm khoảnh khắc tạ ơn hiện hữu của đời người.

Anh hứa sẽ đem đến trao cho nàng.

Thời gian dần trôi qua, họ chẳng bao giờ gặp nhau.

2 viên đá vẫn ở đâu đó trong những thùng giấy tờ.

13 June, 2011

June 13



Vâng, tôi đang ngồi uống ly cà phê quán Starbucks ở trong phi trường đẹp rất đẹp Tampa. 7 giờ chiều nay, máy bay sẽ cất cánh đưa tôi về California. 

Thấm thoát mà tôi ở St. Pete, Florida, đã hơn 2 tháng! 

Chỉ có 2 tháng thôi mà tôi cũng bịn rịn mấy ngày. Tôi để đến ngày hôm nay mới lau chùi nhà tắm, hút bụi thảm, bắt mình bận rộn vào giờ chót. Hì hì! Tắt nước, cúp điện, tôi khóa cửa, và giao chìa khóa cho bà Nancy. Mấy ngày qua thấy bà cũng chập chờn vì chẳng ai biết khi nào tôi sẽ trở lại đây. 2 tháng trôi qua, ngày nào cũng gặp nhau, cũng ăn, cũng đi chơi bên nhau, tình bạn của chúng tôi thật ấm áp. Mấy ngày qua, bà cố giỡn đùa, nhưng cũng có lúc đầy quyến luyến khi nhắc đến những quốc gia tôi muốn ghé chơi trong vòng 6 tháng sắp tới. Bà ấy bảo lòng bà không muốn thấy tôi đi, nhưng bà vui khi thấy tôi take an adventure. Bà kể rằng em gái bà ấy dự đoán là tôi sẽ trở lại trong vòng 1 tháng thôi, vì tôi sẽ nhớ cái nhà tắm, cái giường của tôi. Thật sự tôi cũng không biết cuộc đời sẽ đưa tôi đi về đâu trong chuyến đi này. Càng ngày càng nghiệm thấy cuộc sống nhiệm mầu đầy phép lạ, tôi chẳng biết làm gì hơn là giang vòng tay của mình ra thật rộng để đón chúng. Dù sao đi nữa, tôi cũng có chốn để về, cái hang nho nhỏ với cái vườn xinh xinh, ôm cái ao sen có 5 con cá nhỏ. 

Căn nhà đầu tiên tôi mua ở San Francisco vào năm 1996, lúc đó con bé út đã gần 1 tuổi. Rồi căn nhà nghỉ mát ở Sacramento năm 1998, rồi căn ở Renton, Washington. Sau 2 năm lang bạt homeless, giờ tôi có riêng cho chính mình một nơi gọi là home. Chỉ có 2 tháng thôi, mà sao lần này ký ức tôi đầy những buổi chiều oi ả bật máy lạnh để ngủ trưa, ngày tắm nước lạnh ít nhất 2 lần, những tổ ong quanh nhà, những ngọn rau dăm đang xanh um, hai gốc squash đã ra rất nhiều trái ngọt, tiếng cóc kêu ồm ộp, vân vân... 

Vị, bạn tôi, thắc mắc là tất cả ngọt ngào nhất của cuộc sống hiện tại đang bên tôi, vậy mà tôi lại muốn đi tìm cái gì nữa ở chân trời xa xôi kia?  Phải chăng đôi lúc tôi muốn bước ra khỏi không gian đang có để hiểu rõ giá trị của nó không? Tôi không rõ là mình đi tìm cái gì, nhưng cứ rong chơi, cứ đón nhận, cứ lặng lẽ trong cuộc đời này.



2.

ta là đất rộng không sông thì núi
ta là trời cao hết nắng lại mưa
trời đất vô thường ta cũng vô thường

cứ đến
cứ đi
cứ tự tại
những đóa thơ ven đường


10 June, 2011

Sức mạnh tiềm ẩn của nụ cười




Khi còn là một đứa trẻ, tôi luôn mong ước được trở thành anh hùng. Tôi muốn cứu cả thế giới và làm mọi người có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng tôi biết là cần một sức mạnh rất lớn thì mới có thể biến giấc mơ của tôi thành sự thật. Do đó tôi thường tưởng tượng ra các cuộc phiêu lưu để tìm các thiên thể trong thiên hà từ hành tinh Krypton, một việc làm rất thú vị, nhưng không mang lại nhiều kết quả. Khi tôi lớn hơn một chút và nhận ra rằng khoa học viễn tưởng không phải là nơi chứa đựng một sức mạnh siêu phàm, tôi đã quyết định dấn mình vào cuộc phiêu lưu làm khoa học thực sự, để tìm những điều thật sự có ý nghĩa.

Và điểm khởi đầu của tôi cho hành trình này chính là California với một chương trình nghiên cứu dài 30 năm của UC Berkley, nghiên cứu các bức ảnh của sinh viên trong một cuốn sách niên giám cũ và cố để tính toán sự thành công và hạnh phúc trong cuộc đời của họ. Bằng việc nghiên cứu nụ cười của các sinh viên, những nhà nghiên cứu từ đó có thể dự đoán một cuộc hôn nhân sẽ trở nên thỏa mãn và bền vững như thế nào, nó sẽ có được bao nhiêu điểm trong những bài kiểm tra chuẩn hóa về sự hạnh phúc và nó sẽ truyền cảm hứng được cho những người khác ra sao. Trong một cuốn sách niên giám khác, tôi đã tìm thấy hình ảnh của Barry Obama. Lần đầu tiên khi nhìn tấm hình này, tôi đã nghĩ rằng những sức mạng siêu nhiên đó đến từ cổ áo của ông ấy. Nhưng giờ thì tôi biết tất cả các điều đó đến từ nụ cười của ông ấy.

Giờ chúng ta sẽ nói về một ví dụ khác đến từ dự án nghiên cứu vào năm 2010 của trường Đại học Wayne State nó dựa trên những thẻ bóng chày trong thập niên 40 của thế kỉ 20 của những cầu thủ thi đấu trong Major League. Nghiên cứu đã cho thấy rằng một cầu thủ cười bao nhiêu có thể nói nên cuộc đời của cầu thủ đó. Những cầu thủ mà không cười trong bức hình của mình có tuổi thọ trung bình chỉ 72.9 năm. Trong khi đó những cầu thủ cười trong bức hình có tuổi thọ gần 80 năm

(Cười)

Một điều rất tốt là chúng ta thực sự sinh ra cùng với nụ cười. Bằng việc sử dụng kĩ thuật siêu âm 3D, chúng ta có thể nhìn thấy thai nhi đang trong giai đoạn phát triển cũng có những nụ cười thậm chí khi còn trong bào thai. Khi đứa trẻ được sinh ra chúng sẽ tiếp tục cười -- về cơ bản, phần lớn ở trong giấc ngủ. Và thậm chí những đứa trẻ mù cũng cười với những tiếng nói của con người. Cười là một trong những biểu hiện cơ bản, mang đặc tính sinh học nhất của tất cả mọi người.

Trong những nghiên cứu được tiến hành ở Papua New Guinea, Paul Ekman, nhà nghiên cứu nổi tiếng nhất thế giới về nét mặt thấy rằng ngay cả các thành viên của bộ tộc Fore những người hoàn toàn không tiếp xúc với văn hóa phương Tây, và cũng nổi tiếng với các nghi lễ ăn thịt đồng loại khác thường của họ, cũng dùng những nụ cười để diễn tả cảm xúc trong những trường hợp mà tôi và bạn cũng sẽ cười. Từ Papua New Guinea tới kinh đô điện ảnh Hollywood rồi tới nghệ thuật đương đại ở Bắc Kinh, chúng ta vẫn thường xuyên cười, và bạn cười để thể hiện sự thích thú và sự hài lòng.

Có bao nhiêu người trong khán phòng này cười trên 20 lần một ngày? Xin hãy giơ tay lên. Ồ, wow. Và ở ngoài khán phòng này hơn một phần ba dân số thế giới cười hơn 20 lần một ngày, và có dưới 14% dân số thế giới cười ít hơn 5 lần một ngày. Trên thực tế, những người có được nhiều khả năng siêu phàm ấy nhất chính là trẻ em, chúng cười trên 400 lần trên ngày.

Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao ở bên cạnh trẻ em những người cười rất thường xuyên làm bạn thường xuyên cười hơn? Một nghiên cứu gần đây tại đại học Uppsala ở Thụy Điển đã chỉ ra rằng, thật khó để nhịn cười khi bạn nhìn một ai đó đang cười. Bạn sẽ hỏi tại sao ư? Bởi vì nụ cười có khả năng lây lan và nó chặn lại sự kiểm soát mà chúng ta thường đặt trên cơ mặt của chúng ta. Bắt chước một nụ cười và trải nghiệm nó một cách thực tế giúp chúng ta nhận biết được đâu là nụ cười thật và đâu là nụ cười giả tạo, và từ đó chúng ta cũng có thể nhận biết được trạng thái cảm xúc của những người đang cười.

Trong một nghiên cứu về sự bắt chước của đại học Clermont-Ferrand ở Pháp, các tình nguyện viên đã được hỏi để xác định đâu là nụ cười thật đâu là nụ cười giả trong khi ngậm một chiếc bút chì trong miệng để cản trở các cơ gây cười. Nếu không sử dụng bút chì, các tình nguyện viên là những người phán xét tuyệt với, Nhưng khi có bút chì trong miệng, khi họ không thể bắt chước nụ cười họ nhìn thấy, sự phán đoán của họ đã bị hạn chế.

(Cười)

Bên cạnh việc nêu lên thuyết tiến hóa trong cuốn "Nguồn gốc muôn loài", Charles Darwin cũng đã viết về những lí thuyết về các phản ứng phản hồi trên khuôn mặt. Theo thuyết này hành động cười tự nó đã làm chúng ta cảm giác thoải mái hơn -- chứ không chỉ đơn thuần là một kết quả của cảm giác thoải mái. Trong bài nghiên cứu của mình, Darwin trên thực tế đã trích dẫn những nhận xét của nhà thần kinh học người Pháp Gullilaume Duchenne, người đã dùng sốc điện vào cơ mặt để gây ra và kích thích những nụ cười. Xin đừng cố gắng thử điều này tại nhà.

(Cười)

Trong một nghiên cứu có liên quan đến vấn đề này của người Đức các nhà nghiên cứu đã sử dụng phương pháp chụp cộng hưởng từ để đo hoạt động của não trước và sau khi tiêm Botox để kiểm soát các cơ cười. Những điều tìm thấy phù hợp với học thuyết của Darwin bằng việc cho thấy rằng những phản hồi trên khuôn mặt thay đổi quá trình xử lí của các nơ-ron thần kinh trong những vùng cảm xúc của não bộ bằng cách giúp chúng ta cảm giác tốt hơn khi cười. Cười kích hoạt cơ chế tận hưởng trong não bằng cách mà ngay cả chocolate -- một loại thức ăn nổi tiếng với việc tạo cảm giác thoải mái -- cũng không thể sánh được.

Các nhà nghiên cứu ở Anh đã tìm ra rằng một nụ cười có thể tạo ra những kích thích não bằng với việc dùng 2.000 thanh Chocolate. (Cười) Chờ chút, nghiên cứu đó cũng chỉ ra rằng nụ cười có mức độ kích thích ngang với việc nhận được 16,000 bảng Anh. Điều đó tương đương với $25,000 một nụ cười. Đó là một điều không tồi chút nào. Và hãy nghĩ theo cách này: 25,000 nhân với 400 -- quả là không ít những đứa trẻ có được cảm giác giống như Zuckerberg mỗi ngày.

Và không giống chocolate cười nhiều thật sự rât có lợi cho sức khỏe của bạn Nó có giúp bạn giảm lượng hóc môn gây ra stress như cortisol, adrenaline và dopamine, và làm tăng lượng hoc môn gây cảm giác hưng phấn như endorphin và làm giảm huyết áp.

Và nếu như vậy vẫn chưa đủ, thì cười có thể giúp bạn có được cái nhìn thiện cảm trong mắt người khác. Một nghiên cứu gần đây tại trường Đại học Penn State đã chỉ ra rằng khi bạn cười bạn không chỉ trông đáng yêu và nhã nhặn hơn, mà còn trông tự tin hơn.

Vì vậy bất cứ khi nào bạn muốn có một dáng vẻ tuyệt vời và tự tin, giảm căng thẳng hay cải thiện cuộc hôn nhân của bạn, hoặc có cảm giác như đang ăn một núi chocolate thượng hạng mà không phải gánh vào sự phiền toái từ calo -- hay giống như tìm thấy $25,000 trong túi của một cái áo vét mà bạn đã không mặc từ rất lâu, hay bất cứ khi nào bạn muốn có được một nguồn năng lượng cực lớn một thứ giúp bạn và những người xung quanh sống lâu hơn, khỏe hơn, và hạnh phúc hơn, Cười!

(Vỗ tay)

05 June, 2011

góp nhặt (2)...

Có lần chuyện xảy ra là nhà vua xây dựng một cung điện lớn, một cung điện có một triệu tấm gương - tất cả các bức tường đều bao phủ bằng gương. Một con chó đi vào cung điện và nó thấy một triệu con chó khắp xung quanh. Cho nên, vì là một con chó rất thông minh, nên nó bắt đầu sủa để tự bảo vệ mình khỏi một triệu con chó tất cả bao quanh nó. Cuộc sống của nó đang trong nguy hiểm. Nó phải trở nên căng thẳng, nó bắt đầu sủa. Và khi nó bắt đầu sủa thì cả triệu con chó cũng bắt đầu sủa theo.

Đến sáng người ta thấy con chó chết. Và nó ở đó mỗi một mình, chỉ toàn gương. Không ai đánh nhau với nó, không ai có đó mà đánh nhau, nhưng nó nhìn vào chính nó trong gương và trở nên sợ hãi. Và khi nó bắt đầu đánh nhau, sự phản xạ gương cũng bắt đầu đánh nhau. Nó có một mình, với cả triệu và triệu con chó xung quanh nó. Bạn có thể tưởng tượng được địa ngục nó đã sống qua đêm đó không?

...

Bạn yêu, và tâm trí lập tức nói: Tình yêu là gì? Tình yêu hay là dục? Nó đúng hay sai? Mình định đi đâu? Liệu tình yêu có thể vĩnh hằng hay chỉ là nhất thời?

Tâm trí muốn trước hết quyết định mọi thứ, thế rồi cất bước. Và với tâm trí chẳng bao giờ có quyết định nào, nó vẫn còn không quyết định; không quyết định là bản tính cố hữu của nó. Nó nói, “Đừng nhảy.” Và khi tâm trí bảo bạn những điều này, nó dường như rất láu lỉnh, nó dường như rất thông minh, bởi vì dường như là bạn có thể đi sai. Cho nên đừng nhảy, đừng di chuyển, vẫn cứ tĩnh tại.

Nhưng cuộc sống là chuyển động và cuộc sống là tin cậy. Tình yêu xảy ra - người ta phải chuyển vào trong nó. Nó dẫn đến đâu không phải là vấn đề. Mục đích không phải là vấn đề. Chính khoảnh khắc của tâm thức bạn trong tình yêu là sự khải lộ. Người khác không phải là vấn đề, người được yêu hay người yêu không phải là vấn đề. Vấn đề là ở chỗ bạn có thể yêu, ở chỗ nó có thể xảy ra cho bạn; bản thể bạn cởi mở trong tin cậy, không hoài nghi nào, không có việc đặt câu hỏi gì. Chính cởi mở này là sự hoàn thành.

Nhưng tâm trí sẽ nói, “Đợi chút đã, để mình nghĩ và quyết định, người ta phải không bước đi vội vã.” Thế thì bạn có thể đợi và đợi. Đó là cách bạn đã bỏ lỡ cuộc sống.

Mọi khoảnh khắc cuộc sống đều gõ cửa nhà bạn, nhưng bạn lại đang nghĩ. Bạn nói với cuộc sống, “Đợi đã, tôi sẽ mở cửa, nhưng để tôi quyết định trước đã.” Điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Toàn bộ cuộc sống sẽ tới và đi qua, còn bạn sẽ đơn giản kéo lê, chẳng sống chẳng chết. Cả sống và chết đều tốt bởi vì chết có sống của riêng nó.

...

Cho nên Trang Tử nói: Không chọn lựa, tại sao nghiêng về cái này hay cái nọ? Để cuộc sống làm bất kì cái gì nó chọn làm, ta không quyết định. Thực sự, Trang Tử đã sống cuộc sống vô chọn lựa cho nên ông ấy sẵn sàng chết cái chết vô chọn lựa. Và khi bạn vô chọn lựa, chỉ thế thì bạn mới hiện hữu. Khi bạn có chọn lựa, tâm trí có đấy. Tâm trí là người chọn; bản thể bao giờ cũng vô chọn lựa. Tâm trí muốn làm điều gì đó; bản thể đơn giản cho phép mọi điều xảy ra. Bản thể là buông bỏ. Làm sao bạn có thể khổ nếu bạn không chọn lựa? Làm sao bạn có thể khổ nếu bạn không yêu cầu kết quả đặc biệt? Làm sao bạn có thể khổ nếu bạn không đi vào một mục đích đặc biệt? Chẳng cái gì có thể làm cho bạn khổ được. Tâm trí bạn yêu cầu mục đích, chọn lựa, quyết định - thế thì khổ tới.

Nếu bạn sống vô chọn lựa và cho phép cuộc sống xảy ra, thế thì bạn đơn giản trở thành một cánh đồng: cuộc sống xảy ra trong bạn, nhưng bạn không là người quản lí. Bạn không quản lí nó, bạn không kiểm soát nó. Khi bạn không phải là người kiểm soát mọi căng thẳng tan biến; chỉ thế thì mới có thảnh thơi, thế thì bạn thảnh thơi toàn bộ. Thảnh thơi đó là điểm tối thượng, alpha và ômêga, cái bắt đầu và cái kết thúc. Dù đó là cuộc sống hay cái chết, bạn không nên lấy bất kì quan điểm nào.

Đó là ý nghĩa của câu chuyện này: bạn không nên lấy bất kì quan điểm nào. Bạn không nên nói: Cái này phải và cái kia trái. Bạn không nên phân chia. Để cuộc sống là một toàn thể không phân chia.

Trang Tử nói: Nếu bạn phân chia, thậm chí dù chỉ phân chia một li, trời đất đã chia lìa, và thế thì chúng không thể được bắc cầu với nhau.

(The Empty Boat - Osho)


04 June, 2011

góp nhặt ...

...

Một lần một người đã hỏi một kẻ keo kiệt, kẻ keo kiệt lớn, “Làm sao ông thành công trong việc tích lũy nhiều của cải như thế?” Kẻ keo kiệt trả lời, “Đây là phương châm của tôi: bất kì cái gì cần làm ngày mai thì phải làm hôm nay, còn bất kì cái gì cần hưởng hôm nay thì phải để đến mai hưởng. Đây chính là phương châm của tôi.”

...

Có lần một phụ nữ tới than vãn và khóc lóc với một giáo sĩ, nhưng vị giáo sĩ này lại đang cầu nguyện. Thế là cô ta nói với viên thư kí, “Xin ông hãy vào, và cho dù việc cầu nguyện của ông ấy có phải bị ngắt đoạn, xin ông cứ ngắt ra. Chồng tôi đã bỏ tôi. Tôi muốn ông giáo sĩ này tới cầu nguyện cho chồng tôi quay lại.” Viên thư kí đi vào và ngắt đoạn việc cầu nguyện. Viên giáo sĩ nói, “Bảo cô ấy, đừng lo, chồng cô ấy sẽ sớm trở về thôi.” Viên thư kí quay ra chỗ người phụ nữ và nói, “Đừng lo, đừng buồn. Ông giáo sĩ nói rằng chồng cô sẽ sớm quay trở lại. Cứ về nhà và thoải mái.” Sung sướng, người phụ nữ này đi về, nói, “Thượng đế sẽ thưởng cho ông giáo sĩ hàng triệu lần hơn, ông ấy tốt thế.” Nhưng khi người phụ nữ này đi rồi, viên thư kí trở nên buồn rầu, và bảo với ai đó đang đứng đó rằng điều này chẳng ích gì. Chồng cô ấy không thể nào quay lại, người phụ nữ đáng thương, và cô ấy lại bỏ đi sung sướng thế. Người đứng bên nói, “Nhưng tại sao? Ông không tin vào ông giáo sĩ và lời cầu nguyện của ông ấy sao?” Viên thư kí nói, “Tất nhiên là tôi tin vào ông giáo sĩ và tôi tin vào lời cầu nguyện của ông ấy. Nhưng ông ấy chỉ thấy cầu xin của người phụ nữ này, còn tôi thì đã thấy khuôn mặt cô ấy. Chồng cô ấy không bao giờ có thể quay lại.” Người đã thấy khuôn mặt của tham vọng, người đã thấy khuôn mặt của ham muốn, người đã thấy khuôn mặt của thèm khát, sẽ không bao giờ quay lại với chúng nữa. Điều đó là không thể được, khuôn mặt đó xấu thế.

...

Tôi đã nghe rằng một cậu nhỏ từ trường về nhà rất lấy làm phân vân. Mẹ nó hỏi, “Sao con trông phân vân thế?” Đứa trẻ nói, “Con thấy rối tinh lên. Con nghĩ cô giáo con đã phát rồ. Hôm qua cô ấy nói rằng bốn cộng với một là năm còn hôm nay cô ấy bảo con ba cộng với hai là năm. Cô ấy phải phát điên rồi, bởi vì khi bốn cộng với một đã là năm làm sao ba cộng với hai lại là năm được?”

...

Ai đó hỏi Mulla Nasruddin, “Sao anh trông buồn thế?”

Anh ta nói, “Vợ tôi cứ khăng khăng rằng tôi phải bỏ cờ bạc, rượu chè, hút hít. Mà tôi đã bỏ tất cả những thứ đó rồi.”

Thế là người này hỏi, “Vợ anh bây giờ chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ.”

Nasruddin nói, “Đấy mới là vấn đề. Bây giờ thì cô ấy không thể tìm ra được bất kì cái gì phàn nàn nữa, cho nên cô ấy rất bất hạnh. Cô ấy bắt đầu nói, nhưng cô ấy không thể tìm ra cái gì để phàn nàn cả. Bây giờ cô ấy không thể cho tôi là người chịu trách nhiệm về mọi thứ và tôi chưa bao giờ thấy cô ấy bất hạnh đến thế. Tôi cứ nghĩ rằng khi tôi đã từ bỏ tất cả những thứ đó thì cô ấy phải vui mừng hớn hở, nhưng cô ấy  trở thành bất hạnh hơn bao giờ hết.”

Nếu bạn cứ đổ trách nhiệm lên người khác và họ tất cả đều làm bất kì cái gì bạn bảo họ làm, bạn sẽ kết thúc với việc tự tử thôi. Cuối cùng sẽ chẳng còn chỗ nào để đổ trách nhiệm của bạn cả.

Cho nên có vài khuyết điểm cũng là điều hay; nó giúp cho người khác được hạnh phúc. Nếu có một người chồng hoàn hảo thực sự, người vợ sẽ bỏ anh ta. Làm sao bạn có thể chi phối được một người hoàn hảo? Cho nên dù bạn không muốn, cứ làm điều gì đó sai đi để cho vợ có thể chi phối bạn và cảm thấy hạnh phúc!

Nơi  có người chồng hoàn hảo thì nhất định sẽ có li dị.  Tìm một người hoàn hảo đi và tất cả các bạn sẽ chống lại anh ta, bởi vì bạn không thể nào kết án, bạn không thể nói điều gì sai về anh ta cả. Tâm trí chúng ta thích đổ trách nhiệm lên ai đó khác. Tâm trí chúng ta muốn phàn nàn. Nó làm cho chúng ta cảm thấy thoải mái, bởi vì thế thì chúng ta không chịu trách nhiệm, chúng ta đỡ bị nặng gánh. Nhưng việc đỡ nặng gánh này  rất đắt. Bạn không thực sự đỡ nặng gánh đâu, bạn ngày càng nặng gánh hơn đấy. Chỉ bạn không tỉnh táo thôi.

Mọi người đã sống bẩy mươi năm, và trong nhiều nhiều kiếp sống, mà chẳng biết cuộc sống là gì. Họ vẫn chưa chín chắn, họ vẫn không toàn vẹn, họ vẫn không định tâm. Họ sống ở ngoại vi.

Nếu ngoại vi của bạn gặp ngoại vi của người khác, đụng chạm xảy ra, và nếu bạn cứ bận tâm rằng người khác là sai, bạn vẫn còn ở phần ngoại vi. Một khi bạn hiểu ra, “Mình chịu trách nhiệm cho bản thể mình, bất kì điều gì xảy ra, mình đều là nguyên nhân, mình đã làm điều đó,” bỗng nhiên tâm thức bạn dịch chuyển từ ngoại vi vào trung tâm. Bây giờ lần đầu tiên, bạn trở thành trung tâm thế giới của mình.

Bây giờ nhiều điều có thể được làm… bởi vì bất kì điều gì bạn không thích, bạn có thể bỏ; bất kì điều gì bạn thích, bạn có thể chấp nhận; bất kì điều gì bạn cảm thấy là đúng, bạn có thể theo, còn bất kì điều gì bạn cảm thấy không đúng, bạn không cần phải theo, bởi vì bây giờ bạn định tâm và bắt rễ trong bản thân mình.

(The Empty Boat - Osho)

03 June, 2011

the empty boat




Có lần, Alexander Đại Đế tới Ấn Độ - để chiếm đoạt, tất nhiên. Nếu bạn không cần chiếm đoạt, bạn sẽ chẳng đi đâu cả.. Sao phải bận tâm? Athens đẹp thế, chẳng cần phải bận tâm làm cuộc hành trình dài thế. Trên đường ông ta nghe nói rằng bên bờ sông một nhà huyền môn đang sống, Diogenes. Ông ta đã nghe nhiều câu chuyện về ông này. Trong những ngày đó, đặc biệt ở Athens, chỉ có hai cái tên được nhắc tới - một là Alexander, và cái tên kia là Diogenes. Họ là hai điều đối lập, hai cực.

Alexander là một hoàng đế, đang cố gắng tạo ra một vương quốc trải rộng từ đầu này sang đầu kia trái đất. Ông ta muốn chiếm lĩnh toàn bộ thế giới; ông ta là kẻ chinh phục, con người tìm kiếm thắng lợi.

Còn Diogenes thì đích xác đối lập lại. Ông ấy sống trần trụi, không sở hữu một thứ gì. Ban đầu ông ấy còn có một bình bát ăn xin để uống nước, hay đôi khi đi xin thức ăn. Thế rồi một hôm ông ấy thấy con chó uống nước từ dòng sông và lập tức ông ấy vứt bình bát đi. Ông ấy nói, “Nếu chó uống được nước mà chẳng cần gì, sao ta không thế được? Chó thông minh đến mức chúng có thể uống nước chẳng cần bình bát. Ta phải rất ngu si mang chiếc bát này, nó là gánh nặng.”

Ông ấy lấy con chó đó làm thầy mình và mời con chó đó cùng ở với mình bởi vì nó thông minh thế. Con chó đó đã chứng tỏ cho ông ấy rằng bình bát của ông ấy là gánh nặng không cần thiết - ông ấy đã không nhận biết. Và từ đó con chó đó còn lại với ông ấy. Họ quen ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau. Con chó là người bạn đồng hành duy nhất của ông ấy.

Ai đó hỏi Diogenes, “Sao ông cứ sống cùng con chó thế?”

Ông ta nói, “Nó còn thông minh hơn cái gọi là con người. Tôi không thông minh đến thế trước khi tôi gặp nó. Nhìn nó, quan sát nó đã làm cho tôi tỉnh táo hơn. Nó sống tại đây và bây giờ, chẳng bận tâm bởi cái gì cả, không sở hữu cái gì. Và nó hạnh phúc đến mức không có gì thì nó lại có mọi thứ. Tôi còn chưa được bằng lòng đến như vậy, những điều khó chịu nào đó vẫn còn trong tôi. Khi tôi đã trở thành giống như nó, thế thì tôi sẽ đạt tới mục tiêu.”

Alexander đã nghe nói về Diogenes, phúc lạc mắt tựa gương soi của ông ấy, giống như bầu trời xanh không gợn mây. Và con người này sống trần trụi, ông ấy thậm chí không cần quần áo. Thế rồi ai đó nói, “Ông ấy sống gần đây trên bờ sông, và chúng ta sẽ đi qua, chúng ta không ở xa lắm…” Alexander muốn gặp ông ấy, cho nên ông ta tới.

Hôm đó là buổi sáng, sáng mùa đông, và Diogenes đang tắm nắng, nằm dài trên cát trần trụi, tận hưởng buổi sáng, mặt trời mưa rào lên ông ấy, mọi thứ đẹp thế, im lặng, dòng sông tuôn chảy bên cạnh…

Alexander tự hỏi phải nói gì đây. Một người như Alexander không thể nghĩ được ngoại trừ về đồ vật và sở hữu. Cho nên ông ta nhìn vào Diogenes, và nói, “Ta là Alexander Đại đế. Nếu ngươi cần điều gì, bảo ta. Ta có thể giúp nhiều và ta muốn giúp ông.”

Diogenes cười to và nói, “Ta không cần gì cả. Chỉ xin ông đứng dẹp sang một bên một chút, ông chắn mặt trời của ta. Đó là tất cả những gì ông có thể làm cho ta. Nhớ lấy, đừng chắn mặt trời của bất kì ai, đó là tất cả những gì ông có thể làm. Đừng đứng trên con đường của ta, và ông chẳng cần làm gì khác.”

Alexander nhìn vào người này. Ông ấy phải đã cảm thấy giống như kẻ ăn xin đứng trước mình: Ông ấy chẳng cần gì cả,  ta cần cả thế giới, và thậm chí thế thì ta vẫn sẽ không thoả mãn, thậm chí thế giới này cũng không đủ. Alexander nói, “Ta sung sướng được gặp ông. Ta chưa bao giờ gặp một người mãn nguyện như vậy.”

Diogen nói, “Không có vấn đề gì! Nếu ông muốn được mãn nguyện như ta, lại đây và nằm xuống cạnh ta, tắm nắng. Quên tương lai đi, và vứt bỏ quá khứ. Không ai cản trở ông.”

Alexander cười to, tiếng cười hời hợt tất nhiên, và nói, “Ông phải đấy - nhưng thời gian còn chưa chín muồi. Một ngày nào đó ta sẽ thảnh thơi như ông.”

Diogenes đáp, “Thế thì cái một ngày nào đó ấy sẽ chẳng bao giờ tới đâu. Còn cái gì khác nữa  ông cần phải làm để thảnh thơi? Nếu ta, một kẻ ăn xin, có thể thảnh thơi được, cái gì khác nữa còn cần tới? Tại sao có cuộc vật lộn này, nỗ lực này, những cuộc chiến tranh này, chinh phục này, tại sao điều này cần chiếm đoạt?”

Alexander nói, “Khi ta đã trở nên thắng lợi, khi ta đã chinh phục cả thế giới, ta sẽ tới và học ông và ngồi cạnh ông tại đây trên bờ sông này.”

Diogenes nói, “Nhưng nếu ta có thể nằm ở đây và thảnh thơi ngay bây giờ, sao phải đợi tới tương lai? Và tại sao  phải đi khắp thế giới  tạo ra khổ cho bản thân mình và người khác? Tại sao phải đợi cho tới lúc cuối của cuộc đời rồi mới tới chỗ ta và thảnh thơi ở đây? Ta đã thảnh thơi rồi.”


01 June, 2011

hội trần gian ...




Buổi sáng ra vườn thấy 2 gốc cây squash đã có những búp hoa, và ồ ... 2 bụi cây dưa leo cũng đang đâm chồi những nụ hoa. Những cánh hoa dễ thương đang núp dưới tàn lá xanh như mái hiên che chở.

Buổi trưa cơn mưa rào lũ lượt tràn xuống. Sấm chớm ầm ì cùng những lốc gió thật lộng lẫy!

Buổi chiều ngắm mây cao, bất chợt thấy mình là lữ khách ghé trần gian vui chơi. 

À! Nhẹ tênh!