20 November, 2005

Sau 2 tuần lễ ...

Chợt một hôm lái xe từ phố về nhà, nhận ra con đường nơi đây cũng tương tự con đường nơi kia. Cũng áng sương đùng đục vắt lơ lửng. Đoàn xe đủ mầu đủ loại vun vút ngược xuôi. Con đường là con đường. Không buồn. Không vui.

Có người bạn hỏi thăm, câu trả lời vắn gọn “muôn sự tại tâm, chẳng phong thủy, chẳng tính toán gì trong chuyện ngày hôm nay”. Khi lòng mình yên ổn, mọi người chung quanh cũng yên ổn, những tâm hồn đến và đi thong dong. Tựa như khi mình ngồi giữa công viên lặng lẽ, tất cả muôn loài cũng lặng lẽ cùng ta. Cảm giác cuộc đời nhẹ như mây nổi thật là nơi an trú tuy tầm thường nhưng lại chẳng dễ gì mà có được. Trong tay cầm một sấp tiền mà cũng như đang cầm tờ giấy napkin. Đếm mà lại chẳng đong chẳng lường.

Từng ngày trôi qua có ánh nắng vàng xuyên qua mái tóc, vẫn thích phà khói thuốc vào không gian một mình.