08 September, 2011

buổi sáng ....

Sáng nay tôi đã dậy từ 4 giờ rưỡi. Mở cửa ban công ra ngắm thành phố vào bình minh. Đây đó lác đác vài chiếc xe gắn máy ngược xuôi, thi thoảng thấy vài người đi bộ. Hàng quán im lặng, có vài cái đã có bóng người đang sửa soạn một ngày mới.

Gọi điện thoại bằng Google voice về Mỹ nói chuyện cùng cậu và mẹ tôi để báo tin tôi đã đến đây bình an và đang rất vui. Hàn huyên được 15 phút, tôi gọi đến Vị, bạn tôi ở New Jersey báo tin và nói chuyện cũng khoảng chừng 15 phút. Mọi người mừng cho tôi đang được an vui.

6 sáng. Góc phố trở nên náo động thật nhanh chóng. Có xe hàng quảng cáo mở loa ồn ào, mấy quán cà phê lề đường đã lác đác có khách và chủ đang tán dóc. Nhìn qua bên kia con đường, tôi thấy xe mì, bèn xuống đường qua ăn thử một vắt. Trước năm 75, thường được ăn vắt mì khi trời đã vào khuya. Dạo một chốc, nhìn lòng vòng mấy chậu cây kiểng đang bày bán, xe thuốc lá đang được lau chùi, tôi định kéo ghế ngồi vào bàn, thì cô chủ xe mì nói là chưa có. Sau đó, cô nói thêm là "hết gas mà không biết, chờ mãi chẳng thấy thùng nước lèo sôi, xui quá!" Tôi cười cười, bước qua xe bán bánh bao bên cạnh. Tôi mua cái bánh có trứng cút với giá 10000. Bả thấy tôi còn đứng lớ ngớ, nói là đưa tiền đã đủ, rồi xòe tay ra cho tôi xem tờ giấy có hình cụ Hồ, tôi cười tôi nói tôi cũng chẳng biết là mình đưa cho bả tờ nào nữa. Bả hỏi bộ không ở đây sao? Tôi nói là mới đến đây ngày hôm qua.

Trở lại khách sạn, tôi còn ngại lắm khi thấy sạp bán cà phê vỉa hè, mà chưa dám mua để uống. Để từ từ đi, cho quen nước quen cái đã! Nghe kể chuyện bị đau bụng vì nước đá, cũng ớn ớn.

Lên ban công, lấy cái ghế ra ngồi ngắm người ta đưa con đi học, người đi làm, người đi học, người dạo chơi, với lượng xe càng lúc càng đông dần. Lúc chưa về, nghe nói đi bộ băng qua đường ghê quá; vậy mà tôi vẫn thoải mái băng qua băng lại chẳng thấy ngán ngẩm gì. Hì! Ngồi ăn bánh bao, và chếc bánh ngọt nàng mua cho tôi từ chiều hôm qua, tôi thấy ở Sài Gòn rất hỗn độn nhưng trong cái hỗn độn đó lại có một trật tự lưu thông bất thành văn của mọi người, như lời một nhà văn Úc khi nhận xét nó xáo trộn như điệu vũ ballet dưới một phong cách rất trật tự. Well... I feel so at home!