29 August, 2005

mộng mị 08292005

***


1. Happy Monday! Don't worry! Be Happy!

2.
Tin vui cho ai muốn con chó nhỏ của mình leo lên nhảy xuống từ thấp lên cao, từ cao xuống thấp, dễ dàng.

3. Ngồi một mình trong đêm vắng, tôi chợt thấy tôi là một người từng đi trong mộng. Hôm kia, rớt xuống trần gian, cái đầu bị ê ẩm, đôi tai bị ù đi, đôi mắt mù. 13 năm trôi qua, đêm qua chợt bừng tỉnh. Tựa như người thức giấc thụy miên (coma), nỗi mệt mỏi, buồn chán, bực dọc, giận hờn, như áng mây u ám chợt tan biến. Whoa! Sáng nay, vẫn ở bậc tam cấp quen thuộc sau sân nhà, với cốc trà, tôi mở bao ny lông thả con muỗi bắt được đêm qua. Con muỗi nằm im, không còn cử động. Biết đâu đó là tôi của một thời đắm say danh sắc?


27 August, 2005

mộng mị 08272005


Chị Tám Khánh Hội và O, hai người đã từng ở Khánh Hội. Một người tuổi Tí, sinh ra và ở Khánh Hội từ lúc sơ sinh đến năm 1975; một người tuổi Dậu ở Khánh Hội 10 năm sau 1975, qua Mỹ đã gần 22 năm. Một người sống trong đạo thích kể chuyện đạo, một người lăn xả vào trần tục thích đi mát-xa ở spa. Một người thư thả, một người lúc nào cũng bận rộn.

Buổi sáng nay khi chưa ăn sáng, tôi tiếp chuyện chị Tám Khánh Hội, dứt điện đàm bằng câu chú tiếng Phạn. Sau khi ăn bánh mì trứng và paté, "Ừ! Đi đi!" chấm dứt cuộc nói chuyện cùng O.

Hai ngày cuối tuần, tôi thường mộng mị, lè phè. Chỉ muốn dành thời giờ cho ăn, ngủ, và đọc sách. Đêm qua đã giặt quần áo, lát nữa đem vào phòng gấp lại và cất đi. Chị Tám Khánh Hội đang ở chỗ làm. O phóng xe chạy đến xem tattoo exhibitionSanta Clara. Tôi uống cà phê nhìn trời, nhìn cậu em cô dì lăng xăng lít xít chuyện tình ái, tôi lục lại kho kỷ niệm. Tôi cũng đã từng có tình ái với người đàn bà bình thường, với người đàn bà không bình thường cũng có. Nói rằng tôi là tôi của 30 năm về trước cũng chẳng đúng, mà nói tôi đã khác tôi của 30 về trước cũng chẳng đúng. 30 năm về trước, nụ hôn đầu đời của O và của tôi. 30 năm sau, tôi cũng hôn O, cùng một cặp môi... mà sao không là nụ hôn của 30 về trước? Phản ứng của thân cũng đã khác rất nhiều. Nụ hôn của 30 năm trước đầy rạo rực, đầy tham lam, đầy háo hức, tìm tòi. Nụ hôn hôm nay tựa như một lời chào, một lời chúc an tâm. 30 năm về trước, tình ái là khu vườn địa đàng, bây giờ nó chỉ là một nụ hoa. Tôi cũng thử phóng "niệm" về dĩ vãng, thử xem có tìm lại được tuổi xuân, nhưng ...

... không thể tái tạo cái gì đã qua. Duyên đã khác, mọi chuyện đã khác!



26 August, 2005

(Milinda Panha)

(trang 17)

217. Về con voi


Đức vua Mi-lan-đà nói:

- Tất cả những ví dụ của đại đức rất hay mặc dầu có sự trùng lặp chỗ này chỗ kia; tuy nhiên, đại đức cũng chẳng ngại gì sự trùng lặp ấy. Trùng lặp thì dễ nhớ, dễ thuộc, không sao cả.

- Tâu, vâng. Cảm ơn đại vương đã khuyến khích. Thật ra, bần tăng cũng đã bỏ chút ít những chỗ trùng lặp rồi.

- Vâng, trẫm cũng biết thế.

- Ý đại vương là trong những câu hỏi còn lại, bần tăng chẳng nên bỏ bớt hay sao?

Đức vua Mi-lan-đà gật đầu:

- Đúng vậy.

- Thế thì bây giờ chúng ta sang chuyện con voi!

- Vâng, con voi, có năm chi điều, mong đại đức cứ tuần tự thứ lớp cho nghe.

- Tâu, vâng!

Thứ nhất, con voi đi trên đường thường dùng chân của mình để đạp hoặc đá những đất cục. Tương tự thế, vị hành giả tiến tu chỉ tịnh và quán minh cũng hằng nên đạp và đá vỡ những phiền não lác đác nằm ở trên lộ trình, y như voi vậy.

Thứ hai, voi đi - thì chỉ một mực nhìn thẳng, tùy thân mình mà đi chứ không nhìn ngang nhìn ngửa, trông hướng này hướng kia. Bậc hành giả cũng nên như thế, nên chăm chăm quán tưởng niệm thân mà đi; mắt luôn luôn thẳng ở phía trước, chỉ hơi cúi xuống chừng một đòn gánh, đừng láo liêng ngó đông ngó tây - như voi vậy.

Thứ ba, voi thường không ở một trú xứ nào nhất định, không ở hoài một nơi; tùy thuộc nơi nào có vật thực, ăn no ở đấy rồi nghỉ luôn ở đấy. Cũng vậy, bậc hành giả nên không có chỗ ở, không lưu luyến chỗ ở; cũng không nên lưu luyến chỗ trì bình khất thực, hễ cứ gặp đâu thì kiếm vật thực ở đấy; gặp đâu nghỉ đấy, dù là cái chòi hoang, cội cây, hốc núi, nghĩa địa hoặc nơi đồng không mông quạnh; chẳng nên lựa tìm chỗ thích ý, vừa lòng!

Thứ tư, voi thường tìm chỗ uống nước ở những nơi có hồ lớn, nước trong mát, có hoa sen hoa súng nở đầy, hương thơm ngát. Tại chỗ ấy, voi uống nước, voi tắm, voi đùa giỡn và ăn luôn cả hoa sen, hoa súng, củ sen, củ súng. Cũng tương tự thế, bậc hành giả cũng thường tìm đến cái hồ "đại niệm xứ" của mình, có nước pháp trong sạch, mát mẻ không nhơ đục; có các loại hoa sen, hoa súng thơm ngát là các hỷ lạc và các loại giải thoát. Vị ấy uống các pháp ấy, nhởn nhơ bơi lội trong nước ấy, ăn luôn cả hỷ và các loại giải thoát ấy.

Thứ năm, khi đi, voi dở chân lên thì biết mình đang dở chân lên, khi đạp xuống thì biết mình đang đạp chân xuống; nghĩa là luôn luôn chánh niệm, tỉnh giác trong mỗi oai nghi của mình. Bậc hành giả cũng phải như thế. Lúc nào cũng chánh niệm, tỉnh giác khi chân dở, chân đạp, đi lui, đi tới, co tay vào, duỗi tay ra v.v... không bỏ sót bất kỳ một động tác nào mà không được ghi nhận. Nói cách khác, mỗi sát na của thân hành, ý hành, khẩu hành cần phải được chánh niệm tỉnh giác. Tương tự như Đức Phật đã thuyết: "Thu thúc thân khẩu ý là việc tốt. Thu thúc tất cả lại là điều tốt hơn. Ai là người biết hổ thẹn trong khi thấy mình chưa được thu thúc tất cả; bậc trí tuệ hằng khen ngợi kẻ ấy là người biết phòng hộ, biết bảo vệ và biết thương mình."

Đức vua Mi-lan-đà nghe xong, nói:

- Con voi này thiệt là quá hay!

- Vâng, còn nhiều cái hay nữa, tâu đại vương!

25 August, 2005

mộng mị 08252005


Sau một tuần rảnh việc sở, tôi đã hoàn thành cho thầy tôi quyển "Địa Lý Tả Ao", do Cao Trung biên soạn. Trong lúc gõ bài và minh họa, tôi thầm nghĩ là mình đang "bỏ xuống," mà cả quyển địa lý này lại dạy cách "nhặt lên" hì! Thôi, ân tình là ân tình là ân tình. Bây giờ, ngồi nhìn nó, mà liên tưởng đến Một Truyện Ngụ Ngôn thật dễ thương của Robert Fox.

24 August, 2005

Vi

***



Út Vi chuẩn bị múa Trống Cơm Tết Ất Dậu

23 August, 2005

Phong Thủy

Sau khi gõ hơn nửa quyển Địa Lý Tả Ao (tác giả Cao Trung) cho thầy, mới học được 2 chữ Phong Thủy.

"Khoa địa lý của Trung Hoa, xưa kia, là khoa phối hợp thuyết âm dương ngũ hành với sự quan sát cách thế, hình thể của các mạch đất, dùng nơi đó làm đất kết. Họ quan niệm rằng nơi có đất kết, có thể chôn xương người chết nếu là kết âm-phần và có thể làm nhà, đình chùa, lập doanh trại, đô thị lên trên nếu là đất kết dương-cơ, để người sống được hưởng sự thịnh vượng phát đạt do tú khí vùng đất có đất kết đó.

Phân ra thì có 2 loại mạch: Mạch sơn cước chủ võ, và mạch bình dương chủ văn.

Tìm được huyệt kết miền sơn cước, cần nhất là tàng phong (kín gió).

Tìm được huyệt kết miền bình dương, cần nhất là thủy tụ."

Vì thế khoa địa lý còn được gọi là Phong Thủy.

Con gà & quả trứng

***



Con gà có trước? Quả trứng có trước?

Nếu bạn là người buôn gà, và tôi là kẻ buôn trứng, chúng ta sẽ cãi nhau đến thiên thu, như nhiều người đã từng làm.

Chẳng buôn gà, cũng chẳng buôn trứng. Xong. Chấm hết!

21 August, 2005

Cỏ xanh

***

Ngọn cỏ sao đẹp đến thế? Phất phơ trong gió. Xanh mơn mởn. Ẻo lả. Nắng sớm. Trăng khuya. Nơi nào có cỏ, nơi đó... có sự sống. Lửa có đốt, nước có lụt ... mầu xanh ấy mãi hiện diện giữa dòng thời gian.

Trú xứ của loài côn trùng nhỏ bé. Thảm lót cho gót chân trần. Thức ăn cho loài ăn cỏ. Bức tranh nhiệm mầu cho người yêu thương mặt đất.

20 August, 2005

Rainer Maria Rilke

Buổi chiều êm ả. Những đứa bé đạp xe dạo quanh khu nhà mobile home, có đứa thẩy bóng rổ, có đứa đứng nhìn. Vài người đàn bà vừa đi dạo vừa tâm sự ven theo nẻo đường cong cong. Tiếng chó sủa đâu đó.
"Không biết anh có secret nào để chỉ em út làm sao giữ & viết được tiếng Việt và làm thơ hay như vậy? Hay là mình phải có khiếu & tâm hồn nghệ sĩ?" T. hỏi tôi. Người có khiếu hoặc có căn cơ, thì mau thành công trên đường học hỏi. Nếu không có khiếu, luyện tập bằng cách viết hàng ngày như viết nhật ký. Cái quan trọng là ý, còn lại chỉ là phương tiện và kỹ thuật. Phương tiện và kỹ thuật có thể trau giồi bằng cách đọc nhiều, biết phân tích kỹ thuật hành văn. Làm thơ cũng vậy! Quan trọng nhất vẫn là ý thơ. Muốn có ý, mình phải biết mình muốn nói gì. Muốn biết mình muốn nói gì, thì chỉ có một cách duy nhất là đào sâu trong tâm tư của mình.
Buổi chiều êm ả. Sau giấc ngủ trưa. Sau khi rửa bát. Sau khi nghe truyện đọc Hồ Biểu Chánh. Sau khi nói chuyện với chị Tám Khánh Hội :) Và sau khi nói chuyện với Hỉ. Tôi chợt nhớ ra những lá thư của Rainer Maria Rilke, mà tôi đã một thời say mê, và đã có dịch thuật vài lá thư của ông ta. Nhớ ra là tôi không còn giữ bản dịch ấy, tìm trên Net thì may quá thấy được lá thư thứ nhất được chuyển ngữ qua tài của Phạm Thị Hoài. Với tôi, lá thư thứ nhất là lá thư hay nhất trong 10 lá thư.
Mời bước chân bạn vào... "ông hãy tả những nỗi buồn và niềm mong ước, những ý nghĩ thoáng qua và lòng tin vào một cái đẹp nào đó - hãy tả tất cả với lòng chân thành tha thiết, thầm lặng và nhẫn nhục, và hãy sử dụng mọi vật quanh ông, những hình ảnh trong mơ và những đối tượng của hồi ức làm phương tiện diễn đạt."

19 August, 2005

Sự Tích


Ngày xưa, có một thiếu nữ con nhà khuê các, không hiểu vì duyên cớ gì mà cạo đầu đi tu rồi lặn lội qua Tây phương tìm Phật. Trải qua rừng sâu núi hiểm, thân gái một mình, nàng chịu biết bao gian nguy cực khổ. Thấy nàng mộ đạo, đức Thích Ca hóa ra người ăn xin để thử lòng nàng. Người ăn xin ấy nhờ nàng cho gói cơm khô duy nhất của nàng mang theo để ăn đỡ đói. Nàng cảm cảnh nghèo khó của người ăn xin, bèn niềm nở cho cả gói cơm khô của mình. Phật động lòng nên trước khi từ biệt, có truyền cho nàng bốn câu kinh và dặn rằng khi nào gặp tai nạn thì niệm lên, tức nhiên sẽ gặp sự may mắn.
Một hôm, trời đã về chiều, chân mệt mỏi, nàng lạc vào giữa đám rừng âm u. Bỗng trước mặt xuất hiện lờ mờ một ánh đèn trong túp lều tranh bên sườn vắng. Nàng hối hả rảo bước đến gõ cửa xin trọ lại đêm. Có tiếng lanh lảnh trong lều đưa ra, rồi tiếp đến tiếng cười giòn giã. Mụ Chằng vốn hay ăn thịt người nên khi đánh hơi thấy nàng thì vội vã nhe nanh nhọn chơm chởm phá lên cười để toan nuốt sống nàng. Nàng bèn niệm lên bốn câu kinh:

Thiên la thần, địa la thần,
Nhân ly nạn, nạn ly thân,
Nhất thiết tai ương, hóa vi thần,
Nam mô A di đà Phật!

Tức thì mụ Chằng sợ hãi đến trước mặt nàng mà năn nỉ. Liền đó, ở ngoài có tiếng gào thét làm chuyển động cả khu rừng. Đó là con của mụ Chằng sắp về, cũng ghiền thịt như mẹ nó. Chằng con vừa bước vào nhà đã đánh hơi mùi thịt. Khi thấy nàng núp trong buồng, Chằng con lôi ra toan nuốt sống. Nàng nhắm mắt đọc kinh. Bỗng Chằng con thấy ruột gan như bị cào xé, tay chân rụng rời. Chằng con năn nỉ nàng, rồi sau khi nghe nàng thuyết pháp, Chằng con muốn chuộc tội đầy rẫy của nó, bèn móc ruột, nhờ nàng đem dâng Phật, rồi ngã lăn ra chết.

Sáng hôm sau, nàng buộc túi ruột vào hành lý rồi nhắm hướng Tây mà đi mãi. Đi độ năm bảy ngày, túi ruột sình lên mùi thối, nàng bèn vứt nó vào bụi rậm. Qua nhiều ngày gian lao, vất vả, ni cô trông thấy thấp thoáng trước mắt ánh sáng chói lòa trên nóc điện vàng ròng xứ Phật. Càng đi đến gần, mùi hương ngào ngạt của Tây phương tỏa ngát trên đường đi. Mặc dầu gần đuối sức, ni cô dấn bước mau, tới gần thành Cực Lạc. Đến cửa ngọc đi vào đất Phật, ni cô đã kiệt sức, đưa tay lên gõ, cửa vẫn khép chặt. Gõ mạnh, thì thấy một vị Bồ tát hiện ra trước mặt mình chói lòa hào quang, lên tiếng hỏi:

"Nam mô A di đã Phật! Chúng sinh lòng tưởng tới Phật mới xa xôi lặn lội tìm tới Tây phương. Vậy chẳng hay dọc đường có ai nghĩ tới Phật nữa không?"

Ni cô bèn đem chuyện Chằng con gửi bộ ruột mà kể lại. Bồ tát bảo rằng cửa Phật chỉ mở khi nào ni cô mang đến bộ ruột đã hứa dâng cho Phật. Nghe thấy vậy, ni cô nức nở khóc, thưa rằng mình không còn sức quay trở lại tìm kiếm bộ ruột đã vứt dọc đường.

Bồ tát mới nói rằng:

"Nếu vậy thì ta sẽ cho ni cô đôi cánh để bay cho khỏi mệt".

Thế rồi Bồ tát niệm một câu kinh, tức thì ni cô biến thành một con chim. Cô gái đang đội mũ đen ni cô nên đầu hóa đen, mắt vừa khóc hóa đỏ, và bộ quần áo nâu thành bộ lông màu đà.
Từ đó con chim bay đi tìm bộ ruột, hết lùm nọ đến bụi kia, thỉnh thoảng lại kêu lên than vãn: "Tội nghiệp! Tội nghiệp!" mà không bao giờ kiếm ra vật Chằng con đã giao phó cho nàng dâng lên Phật. Do tiếng kêu của con chim màu đà, người ta đặt tên cho nó là bìm bịp.

18 August, 2005

Vu Lan

***

… một bông hồng cho những ai đang còn mẹ …

17 August, 2005

Vô Ngã

(Thích Trí Siêu)


Đến đây khỏi cần nói, chắc bạn đọc cũng ý thức được tầm quan trọng của Vô Ngã. Giáo lý Vô Ngã là nền tảng, là căn bản của tất cả pháp tu khác và cũng là mục tiêu chứng đắc của các bậc A la Hán, và Bồ tát (vì có Bồ tát nào mà còn chấp ngã?)

* Tu hành mà không hiểu Vô Ngã thì dầu có làm chùa to, tượng lớn và ngoài miệng tuy không nói nhưng trong tâm vẫn âm thầm cho chùa to, tượng lớn kia là do Ta làm và là của Ta. Và như thế, chùa càng to thì cái Ta càng lớn, mà cái Ta càng lớn thì ngày nào giải thoát?

* Giữ giới mà không hiểu Vô Ngã thì giới luật trở thành gò bó, cấm đoán và cái Ta sẽ bực bội, khó chịu. Hoặc nếu giữ giới tinh nghiêm thì sinh tâm kiêu mạn khinh thường những người khác.

* Tu Thiền mà không hiểu Vô Ngã thì dù có ngồi thiền nhập định suốt ngày, suốt đêm, đắc được thần thông đi nữa cũng không hơn gì ngoại đạo. Nhiều khi còn móng tâm cho là ta đã chứng đắc này nọ.

* Hiểu Vô Ngã thì không còn soi mói tìm lỗi của người khác, không còn khen mình chê người. Khi gặp chuyện tranh chấp, xích mích, không còn đổ lỗi cho ai cả, vì biết không có ai là thủ phạm.

* Hiểu Vô Ngã thì làm các việc phước thiện như bố thí, cúng dường sẽ không cần chùa hay thầy phải ghi tên mình vì hiểu rõ không một cái Ta hay Ai bố thí cúng dường cả, mà chỉ thấy có một sự bố thí. Trong Bát Nhã gọi đó là Bố Thí Ba La Mật.

* Hiểu Vô Ngã thì việc giữ giới trở thành tự nhiên, vì không còn cái Ta nào bị gò bó hay cấm đoán.

* Hiểu Vô Ngã thì tự nhiên sẽ hiểu và xa lìa bốn tướng: ngã, nhơn, chúng sinh, thọ giả của Kinh Kim Cang.

* Tu Thiền mà hiểu Vô Ngã thì không còn bị vọng tưởng làm mê hoặc. Khi những ý niệm tốt xấu khởi lên trong tâm liền biết rõ: "Đó chỉ là những ý niệm hiện khởi !" ngoài ra không có một cái Ta nào tốt hay xấu.

Vô Ngã là một chánh kiến cần được hiểu và thực hành trên con đuờng tu Phật. Tuy nhiên, hiểu Vô Ngã không phải là xong, đó chỉ là căn bản, là bước đầu, chúng ta vẫn phải tiếp tục trau giồi giới, định, huệ, tu tập tất cả hạnh lành mà không chấp vào một cái Ta. Tập bỏ bớt việc đời để có nhiều thời giờ quán chiếu nội tâm, sống cuộc đời vô ngã vị tha.

Hương Vị Pháp Bảo




Khi thiền sinh tiếp tục hành trì pháp thiền kinh hành, họ sẽ nhận thức được rằng cùng với mỗi cử động, sẽ có một tâm ghi nhận, một sự tỉnh giác về cử động đó. Có một chuyển động dở bước chân lên và cũng có một cái tâm để nhận thức sự dở bước đó. Trong thời khắc kế tiếp, có một chuyển động đưa chân ra trước và cũng có một cái tâm nhận thức sự chuyển động. Hơn nữa, thiền sinh sẽ thấy rằng cả sự chuyển động và sự nhận thức cùng sinh khởi và hủy diệt trong thời khắc đó. Qua giai đoạn kế tiếp, có một chuyển động đưa chân xuống và cũng có một tâm nhận thức sự chuyển động; và cả hai cùng sinh khởi và hoại diệt ngay khi đặt chân xuống đất. Một tiến trình tương tự xẩy ra khi ấn chân xuống đất: có sự đè ấn và sự nhận thức về đè ấn. Bằng cách nầy, thiền sinh hiểu rằng song song với sự chuyển động của chân là có các thời khắc của sự nhận thức.


Sự nhận thức trong các lúc như thế gọi là Danh (nama) hay Tâm, và sự chuyển động của chân gọi là Sắc (rupa) hay Vật chất. Như thế, thiền sinh sẽ cảm nhận được tâm và vật chất khởi sinh và hoại diệt trong mỗi thời khắc. Thời khắc nầy có sự dở bước chân và sự nhận thức về dở chân lên, và thời khắc kế là có sự chuyển động đưa chân ra trước và sự nhận thức về chuyển động đó, và cứ tiếp tục như thế. Điều nầy được cảm nhận như là một cặp, danh và sắc, khởi sinh và hoại diệt trong từng thời khắc. Như thế, nếu thiền sinh theo dõi chặt chẽ, họ sẽ tiến đến sự cảm nhận về sự hiện diện của cặp danh-sắc, tâm và vật chất, trong mỗi lúc quán sát.

.....
.....

Khi thiền sinh thông hiểu danh và sắc khởi sinh rồi hoại diệt, họ thông hiểu danh và sắc là vô thường. Khi họ thấy chúng là vô thường thì tiếp theo là họ sẽ thấy chúng là những gì bất toại ý bởi vì chúng luôn luôn bị trạng thái sinh diệt áp bức và đè nén. Sau khi thông hiểu tính vô thường và bất toại ý của vạn vật, thiền sinh thấy rằng họ không thể làm chủ được chúng; có nghĩa là họ trực nhận rằng không có một bản ngã hay linh hồn nào bên trong để ra lệnh cho chúng được thường tồn. Sự vật chỉ sinh khởi rồi hoại diệt theo luật thiên nhiên. Nhờ thấu hiểu như thế, thiền sinh thấu hiểu được đặc tính thứ ba của các hiện tượng hữu vi -- tùy thuộc điều kiện, đặc tính của vô ngã, một đặc tính của mọi vật vốn không có bản ngã. Một ý nghĩa khác của vô ngã là không có chủ nhân -- nghĩa là không có một thực thể nào, một linh hồn nào, một quyền lực nào có thể làm chủ được bản thể của vạn vật. Như thế, đến lúc đó, thiền sinh đã thông hiểu được ba đặc tính của mọi hiện tượng hữu vi -- Tam Pháp Ấn: vô thường (anicca), khổ (dukkha), và vô ngã (anatta).

16 August, 2005

mộng mị 08162005



tôi là một tinh cầu
đang chậm dần vận tốc
từng tích tắc hiện tại
từng tế bào hóa sinh

tình em xanh vô lượng
lặng mây khói ngân hà



15 August, 2005

Say


Mấy ngày nay, trời San Jose trở lạnh như đã bắt đầu chớm Thu. Chiều hôm qua, tôi đến thăm anh Thái. Trò chuyện với nhau chưa đầy một tiếng, tôi lại phải từ giã anh để đến thăm một người bạn khác. "Hòa dạo này ra sao?" Mỗi ngày bỏ xuống một chút. "Cái quần còn không?" Anh hỏi. Cái quần thì còn. Không có quần thì chết tươi. Hai anh em cười rổn rảng. Anh trình bày con người ta, ai ai cũng trong cơn say. Lúc thì say tình, lúc say sách vở. Lúc say Thiền, lúc say làm ăn. Đời một người đi qua nhiều cơn say trong một kiếp. Vâng, anh nhận xét đúng! Ai cũng cần có nơi nương tựa, nếu không phải là vật chất, cũng là tinh thần. Nếu phải chọn một cơn say, tôi xin chọn say chân tình.

14 August, 2005

mộng mị 08142005

***

Mừng sinh nhật Xuân Nhi. Chúc em thành công trên đường phụng sự người khốn khó. Thương.
*****

Sáng nay đọc "Câu chuyện về một bà cô tội nghiệp" truyện dịch của Hải Ngọc. Truyện viết hay quá! Tôi không muốn lột ý của tác giả, để bạn đọc tự hiểu ngầm biểu tượng. Như thế hay hơn! Mỗi người sẽ là một mặt hồ tự ánh lên chân dung một bà cô (hoặc bà dì) của mình (hoặc không phải của mình).

13 August, 2005

Tuyết Mùa Viễn Xứ

(Bùi Giáng)



Con chim hót như chưa từng đã hót
Một bài ca vô tận giữa bụi hồng
Tuyết mùa viễn xứ mênh mông
Từ đâu khách địa mà trông ngóng về
Tôi nằm khóc mãi tình tôi
Yêu trăng viễn xứ yêu trời lang thang
(Chiêm bao viễn xứ mây vàng)
Tuyết mùa phảng phất mộng trường éo le.

mộng mị 08132005


Bạn hãy cho tôi biết cái gì bạn nhặt lên mà chẳng phải bỏ xuống. Đã nhặt lên được, ắt bỏ xuống được.

12 August, 2005

***


ta về dòng nước
để lại sau lưng con phố nhỏ
nơi đó mỗi người ôm ba bốn căn nhà

ta về dòng nước
soi mắt mình xem áng mây ngày cũ
trôi về quê nhà
tàn cây mát đơm hoa

ta về dòng nước
thảnh thơi hát bài ca biển cả


11 August, 2005

mộng mị 08112005


Khi bạn đã định được tâm, bạn sẽ được tuệ, và đương nhiên giữ giới. Tựa như một người leo lên xe, cầm tay lái, chuyện tuân theo luật lệ lưu thông là chuyện rất tự nhiên. Chẳng phải bắt, chẳng phải ép buộc. Nếu như có ai hỏi tôi "học được gì ở trần gian?" Gần đây, tôi học được hai chữ "ái tình". Chẳng ai bắt tôi diệt dục, mà tôi sống như người diệt dục, vì biết rõ chân diện mục "ái tình" khiến lòng tôi chẳng còn bị nó lôi kéo. Giản dị có thế thôi. Nó trở thành người bạn rất thân của tôi, thay vì là con ma đầy quyền năng.

***

***

Buổi sáng, thức giấc.
Mặt trời.
Một mình ta.
Không gian lặng lẽ.
Pha bình trà.
Làm việc.
Ngắm cây cỏ.

Khởi vọng.

Đêm về. Rửa bát. Vô niệm.

Mật Ngôn Cuộc Đời

Nguyên tác: of Life (Kahlil Gibran)






Giữa đại dương cô độc, cuộc đời là hoang đảo có những tảng đá tên niềm tin, cây cỏ tên mơ ước, hoa lá tên lặng thầm, và suối nguồn tên khát khao.

Các bạn của tôi ơi, đời chúng ta là những mảnh vời vợi cách xa nhau. Biết bao nhiêu con tầu đã đến ngừng lại bên bờ vắng; biết bao nhiêu chiếc thuyền đã rời khỏi miền cát đi về những phương xa, bạn mãi là hoang đảo cô lập, ảm đạm với nỗi cô đơn day dứt hướng đến một niềm vui đơn sơ. Bạn là kẻ vô danh khi dối diện với con người, và hoàn toàn lạ lẫm trước nỗi cảm thông đã được tạo tác bằng quan niệm của họ.

Bạn tôi ơi, tôi đã từng thấy bạn ngồi trên núi đầy những thỏi vàng long lanh, vui chơi trong sự giầu có kia - hãnh diện với kho tàng và ngủ quên tin tưởng rằng châu báu này là sợi giây vô hình nối bạn vào niềm ao ước và suy tư tha nhân.

Tôi từng thấy trong tôi, bạn là người chiến thắng vĩ đại, điều binh khiển lính để phá hủy thành trì kẻ thù. Nhưng... nhìn kỹ ra, tôi biết, nói ra có vẻ vô lý, trái tim bạn đính liền vào cái két phù du, như con chim khát trong lồng vàng, với khay nước đã khô cạn.

Tôi cũng đã từng thấy, người bạn ơi, bạn ngồi bệ vệ trên ngôi hào quang, chung quanh là những môi miệng tung hô tán dương ngôi vị, hát ca tôn thờ những thành tích phi thường, ca tụng sự khôn ngoan của bạn. Họ ngước lên bạn như chiêm ngưỡng một tiên tri giáng thế, cùng tấm lòng hả hê thấu đến trời xanh.

Và khi bạn nhìn xuống những đối tượng đó, tôi thấy khuôn mặt bạn đầy sung sướng, đầy quyền năng và đầy kiêu hãnh, đóng vai làm linh hồn của những thân xác dưới mắt bạn. Nhưng... nhìn kỹ lại, hãy chú ý! Tôi thấy bạn một mình, đứng bên ngai vàng, nặng nỗi niềm kẻ lưu đầy, tựa hồ như từng cánh tay đang vươn ra khắp tám nẻo, van lơn sự Tha Thứ và Độ Lượng của Ơn Trên - mù quáng xin xỏ nơi trú ẩn đầy ấm áp và thân yêu.

Tôi cũng đã từng thấy, người bạn ơi, bạn được vây quanh bởi những mỹ nhân, nằm trong lòng bạn với dung nhan đáng tôn thờ. Khi tôi thấy nàng ngưỡng cổ lên chờ đợi với niềm dịu dàng và rất mẫu thân, tôi tự nhủ, "Vạn tuế Tình Yêu! Nhờ em mà trái tim cô đơn của người đàn ông này được nhịp chung với một trái tim khác."

Vâng, khi nhìn kỹ, tôi đã thấy trong trái tim mềm mại của bạn là một trái tim cô đơn khác, đang muốn khóc khi muốn phơi bầy từng bí mật cho người yêu, và ẩn dưới tâm linh chan chứa tình yêu của bạn, là một tâm linh lãng đãng như mây trời, khao khát biến thành hạt lệ của người tình...

Cuộc đời bạn, người bạn tôi ơi, là một nơi cư trú biệt lập với những nơi của kẻ khác. Đó là căn nhà mà không đôi mắt nào của người hàng xóm có thể xuyên thấu. Một hôm nào đó, nếu bị chìm ngập vào tăm tối, cái đèn của người ấy cũng không thể tự soi sáng. Một hôm nào đó, khi không còn lương thực, cái chợ của người hàng xóm cũng không thể làm cho đầy. Một hôm nào đó, nếu nó nằm giữa sa mạc, bạn không thể nào tìm nơi cư trú trong mảnh vườn kẻ khác, vì mảnh vườn ấy không được vun xới và chăm nom bởi bàn tay bạn. Một hôm nào đó, nếu nó nằm trên đỉnh núi, bạn cũng không thể mang nó xuống thung lũng mời kẻ khác bước vào.

Đời sống tâm linh của bạn, người bạn tôi ơi, được dẫn dắt bởi nỗi cô đơn, và cũng nhờ sự thật này, mà bạn là bạn, và tôi là tôi. Nếu không có nỗi cô đơn và cô độc này, tôi tin rằng khi nghe bạn nói, tôi sẽ tưởng là lời nói của tôi; hoặc khi thấy bạn, tôi lầm tưởng đó là chân dung tôi.

Oct 2001



10 August, 2005

mộng mị 08102005

***

Bốn giờ chiều. Tôi chợt nhớ ra, nhưng lại quá trễ để gọi hỏi thăm em. Tôi chợt nhớ là tôi chưa được gặp lại thầy tôi từ ngày Labor Day. Tôi chợt nhớ ra là tôi không còn là tôi của ngày hôm qua. Mỗi ngày tôi lại bỏ xuống một phần ký ức. Trong đó, có ánh mắt em, có đam mê tôi. Trong đó, có thơ và nhạc, có kiêu căng có buồn tủi. Mỗi một chặng đời, là mỗi đổi thay, từ bạn đến người yêu, từ cái áo đến cách ăn. Tôi cầu nguyện những phần ký ức tôi để xuống được ngủ yên. Cách đây một tháng, về đến nhà là những buổi chiều vàng. Bây giờ là những buổi mây tím. Đèn nhà bật trước cửa. Được nhìn thấy những cánh chim bay về tổ. Nhá nhem. Khi biết tử cũng là sinh, sinh cũng là tử, tôi nhận diện ra ái tình, hiểu rõ con người và nỗi khốn khó trong đời. Vâng, ái tình đã khai tử tôi.

Maithon


Vay tiền trả được rất nhanh, vay tình trả hoài không hết. Nghiệp hữu hình có thể đo lường mà trả được. Nghiệp vô hình biết lấy gì cân đo. Thương nhau nên lấy nước lã mà đãi nhau. Trăng sắp tròn ắt khuyết, tình sắp đầy ắt vơi. Trăng hữu hình nên khuyết lại tròn. Tình vô hình nên vơi rồi hoá oán. Trời đất thương con người nên coi người như chó lợn. Người không thương người nên lấy nhiều thứ vô hình: nhân nghĩa lễ trí tín trung hiếu...mà đãi nhau. Giống hữu tình nên trùng trùng cộng nghiệp, sỏi đá vô tình nên cộng lạc với cỏ cây. (maithon)

09 August, 2005

mộng mị 08092005

***

Buổi sáng nay, trên đường đi làm, cả hàm răng nhức buốt. Cứ tưởng nó đã yên. Buốt đến độ, sờ cằm chẳng thấy đâu!?! Hai giờ trưa. Em cho anh cái hẹn được không? Đau hai tuần nay rồi. "Ai chứ, anh thì lúc nào cũng được! 3 giờ anh đến được không?" Ừ! Để anh sắp xếp công việc. Anh sẽ gọi lại em. Tôi bốc điện thoại gọi cho sếp báo cáo tình hình xong là phóng ra xe lái về San Jose.
"Sao lại để đến hai tuần? Anh cũng lì thật!" Vâng, anh phải làm quen với lão bệnh tử em ạ! Không định tâm được lúc bệnh, khi tử thần đến, cầu cứu ai đây?!? Hương thơm từ hình hài nàng vẫn thoang thoảng toát dịu dàng và quen thân. Tôi ghét nhất là đi nha sĩ! Thằng nghệ sĩ lôi thôi như tôi, cực chẳng đã mới phải đem cái xấu của mình ra cho người khác xem, nhất là với nàng. Gọi lung tung vài nơi, chẳng ai nhận làm gấp. Đôi mắt nàng hiền từ chăm chú lấy gân máu cho cái răng của tôi. "Anh phải gặp em đều đặn hơn đấy nhé!" Ừ! Em có cắn anh đâu mà anh sợ! Tôi chỉ biết, tôi không còn muốn ai đau khổ vì tôi. Em muốn làm gì anh thì làm. Rồi! Tuần tới anh sẽ đến để trám, rồi sau đó thanh toán hết mấy cái lôi thôi kia. Còn em? Em còn nhớ thông điệp tôi vừa gửi cho em không?

Năm giờ chiều, mua thuốc trụ sinh xong, về đến nhà. Nhận được cái CD Earthsongs từ Amazon. Chợt nghĩ đến một người tuổi Kim Ngưu dễ mến và tài hoa, đêm qua vừa xóa đi những kỷ niệm một thời của mình.

08 August, 2005

mộng mị 08082005

***


Kỷ niệm là gì? Là những niềm vui còn sót lại trong ký ức. Là những cảm giác còn vương vấn khi chạm vào một không gian hiện tại. Đố em biết tại sao kỷ niệm đẹp? "Vì mình không còn ở trong đó nữa." Đúng rồi! Khi ta đứng ngoài giấc mộng nhìn vào, tất cả đều lung linh, đều đáng yêu. Người thoát tục cũng thế em ạ! Họ sống hòa mình vào hiện tại nhưng họ cũng đồng thời đứng ở ngoài nhìn vào.

07 August, 2005

mộng mị 08072005


Cả một ngày tôi sống, đối với bạn có lẽ sẽ thấy rất ư là tẻ nhạt. Trong đầu tôi là những ý niệm chợt đến rồi chợt đi như gió thoảng. Trong khu vườn hoa lá xanh, nghe chúng xào xạc nghiêng nghiêng ngả ngả cũng vui tai. Ai nói gì tôi cũng nghe, rồi tôi lại im lặng ngay cả trong tư tưởng. Suốt thời gian qua, tôi chạy tôi nhảy tôi leo tôi trèo, tôi buộc tôi cởi, tôi nghịch tôi phá, tôi bay tôi lượn. Đến khi nghiệm được cái sinh cái diệt, cái chẳng sinh chẳng diệt, cái không sinh không diệt thì… mọi chuyện đã đổi khác. Có lúc, tôi cười khà khà với cái ảo của đời sống con người. Có khi cười mỉm vì cái gì phải là tất phải là. Dù đối tượng có khùng điên đến mức nào chăng nữa, chân lý vẫn là ánh nắng soi chiếu bóng đêm. Cứ thản nhiên nhìn khúc cây trôi dạt trên dòng nước. Sóng đánh bờ này, sóng đánh bờ kia, dập dềnh trôi trôi. Chẳng cần phải làm gì. Khi làm là phải làm rốt ráo. Ngày xưa cứ tưởng mình giải quyết được nhiều lắm, nhưng khi nhìn lại thấy rối hơn. Giải quyết vấn đề ở ngọn là thế. "Còn giải quyết ở gốc?" Khi ta biết điểm tựa ở đâu, chỉ cần “điểm” vào đó là dứt khoát vấn đề gọn ghẽ nhanh chóng. Bởi thế, tôi cứ tà tà phất phơ chẳng bận tâm chuyện gì. Sự tẻ nhạt như ly nước trong. Khi bạn còn thích uống bất cứ loại nước nào khác, ngày đó trong định kiến bạn còn thấy đời sống tôi là một sự buồn chán. Tôi cũng không trách bạn đâu. Bạn hãy sống như ý bạn mong muốn, khi nào thích tẻ nhạt thì ghé thăm tôi nhé. Tôi mời bạn uống nước lọc.



Võng & Mây






Cả một ngày hôm qua, tôi nhẹ nhàng như mây. Cảm nhận (còn cảm nhận là vẫn còn giả) là không còn sợi dây vô hình nào bám vào mình. Chỉ còn đôi chân là còn chạm vào mặt đất. Trên xa lộ 280, đoạn đường này được biết đến là một trong những đoạn đường đẹp nhất ở tiểu bang California, tôi lái xe về nhà tìm chút sương mù bám vào tóc. Một bên là hàng cây và nắng, một bên là đồi cỏ vàng. Cả một thành phố San Francisco trong tôi thong thả trôi trên mặt đường. "Trong khi thiền định thấy gì?" Thấy những con ma trong họ. "Võng thấy gì?" Thấy những điều không thể định nghĩa. Không thể nắm bắt.

M. thương.

M hiện diện trong tôi khi tôi còn là bầu trời trong văn vắt. Tô điểm tâm hồn tôi bằng ước mơ bềnh bồng phiêu lãng thắm nguồn âm nhạc trữ tình. Tôi cũng muốn đến Tây Tạng một lần, vì nghe nói ở đó chỉ có hai mầu: Trắng và Xanh. Lời chú của tôi phải đọc mỗi lần trước khi nhập thiền hình như có âm thanh mầu sắc ấy. Mặc dù nó chỉ là âm thanh. "Làm sao mình biết đó là vị bổn sư?" Người ấy sẽ cho mình thấy con đường mình đã đi qua, và con đường mình sẽ đi tiếp. "Sao gọi là Mật?" Vì con đường tiến hóa tâm linh đó chỉ có hai thầy trò biết - không có nhân vật thứ ba. Vị thầy dùng tuệ nhãn theo dõi sự tiến triển của học trò mình, chuẩn bị hành trang cần có cho chặng đường kế tiếp. Tôi chẳng biết hành trang đó là gì, nhưng khi cần có để vượt thắng, thì đã có ngay trong tâm từ thủa nào. "Khó không?" Có gì mà dễ trong cuộc đời này.

Ở tuổi 61, T không còn vốn liếng để đi buôn. Buôn ở cõi trên, không có ai trực tiếp hướng dẫn, ngoài những quyển kinh dày cộm lổn ngổn chữ nghĩa. Buôn ở cõi trần, sức khỏe và tiền bạc là thứ xa xỉ phẩm phải dè sẻn. "Đôi khi cần chút dục tính trong một vài chuyện." Vâng! Tôi nghe nói Bát Nhã Tạng không phải cho người trần gian xử dụng. Nói nôm na, đó là chương trình đại học. Bạn đang ở lớp mẫu giáo mà đòi thực nghiệm nó không được đâu. Tôi không biết phải nói gì hơn. Nguyện giúp bạn tìm lại sự an lạc khi đủ duyên. Ở tuổi trẻ, chúng ta phung phí thời gian, hoang phí tiền bạc, đi tìm ảo mộng trong sa mạc. Khi bất chợt trong tâm hồn kèm nhèm lóe lên ánh nến, nhìn chung quanh bóng đêm đặc kịt, muốn ngồi yên cũng khó, muốn đến nâng ngọn nến lên cũng khó. Kho tàng quá lớn, nên có nhiều núi cao vực hiểm.

Thời tiết nơi đây đã vào hè. Có những đoạn đường như bốc hơi. Tôi chợt nhớ đến một chi tiết về con người. Ai cũng có bước dài bước ngắn. Trong sa mạc mênh mông, nếu người ấy cứ nhắm đường thẳng, họ sẽ đi một vòng tròn. Trong tay không có địa bàn, không biết nhìn trăng sao để định hướng, sẽ lạc hoài trong biển cát. Cái giếng không mọc tự nhiên được. Chẳng có gì tự nhiên mà hiện hữu.

Ở trong căn nhà của mình, tôi biết cái khóa để bật nước khi rửa bát, khi tắm gội. Sau khi xong việc, tắt. Khi nấu nướng tôi biết bếp tôi ở đâu, bật lên dùng, sau đó tắt. Phòng ngủ ở đâu, tôi biết. Phòng khách ở đâu, tôi biết. Trở về với tâm mình cũng y hệt như thế. Không bao giờ căn nhà bị lụt vì nước tràn không biết cách khóa, không bao giờ bị cháy bởi lửa không biết nó ở đâu. Khi ngủ, ngủ. Khi thức, thức. Hoàn toàn tự do. Mặt hồ lặng lẽ. "Như vậy buồn chết!?!" P ngạc nhiên nhìn tôi. Có sao đâu? Chạy đuổi theo ảo ảnh vui lắm sao? Một miếng ngon trên đầu lưỡi tồn tại được bao lâu? Giờ phút lâm chung, vị ngon đó giúp ích được gì? Cái áo lộng lẫy đẹp được bao lâu? Khi em hấp hối, ánh sáng lung linh của nó có giúp cho em tự chủ được việc gì? Tình yêu có giúp gì được em ở thế giới bên kia, khi anh không còn là đối tượng của tâm em? "Anh có vui không?" Không. "Anh có buồn không?" Không. "Anh có điên không?" Không. Vì anh là đối tượng, nên anh lúc nào cũng ở ngoài em. Cái anh trong em chỉ là cái bóng ảo tưởng của tâm em. Cũng là anh, mà sao anh trong em khác anh trong mẹ anh? Xin lỗi em, anh là ảnh ảo trong em, nếu lời nói thẳng của anh làm em buồn. Khi anh thích chiều em, anh bật nước tắm cho em, nổi lửa nấu bữa ăn chúng ta cùng ăn. Sau đó, tắt. "Khi nào chúng ta không còn gặp nhau nữa?" Khi nào hiện tiền không còn nhau.

Ngày xưa, có một bà lão bất kể trời nắng cũng khóc, trời mưa cũng khóc, một năm có 365 ngày, hầu hết mỗi ngày đều sống trong sự khóc lóc, người ta gọi bà là: "Bà khóc". Một hôm có vị cao tăng hỏi bà:

- Bà cả, tại sao bà khóc mỗi ngày không ngừng?

- Bạch thầy! Tôi sinh được hai đứa con gái, đứa lớn gả cho người bán giày, đứa nhỏ gả cho người bán dù.

Vị cao tăng hỏi:

- Đó không phải là rất tốt sao?

- Thầy mà còn nói tốt! Tôi thật rầu muốn chết. Trời nắng dù của con gái nhỏ bán không được! Trời mưa ai mua giày của con gái lớn?


M sẽ khuyên bà ấy thế nào? Võng sẽ không khuyên gì cả, vì Võng không cùng một tâm cảm. Bà ấy thích khóc, cứ kệ cho bà ấy được tự do, khi nào thích nín bà ấy sẽ nín. Chẳng ai rầu muốn chết. Dòng thời gian dài đằng đẵng, tất cả linh hồn rồi cũng về một quê hương. Người đến trước, người đến sau. "Thế thì tại sao Võng kể Mây nghe?" Vì Võng thích kể cho Mây nghe. Kể tiếp câu truyện ha.

- Bà cả, chớ rầu nữa! Bà hãy nghĩ như vầy: Khi trời nắng, tiệm giày của con gái lớn sẽ bán đắt; còn lúc trời mưa, dù của con gái nhỏ cũng bán chạy. Đó không phải rất tốt sao?

- À…thì ra là vậy! Tại sao tôi không nghĩ ra?

Mây sống cô đơn một mình lại thích rong ruổi khắp mười phương. Tôi là người trần gian, đã từng là mây, đã từng là lá, từng là những phù du. Hôm nay, xin nằm đu đưa trên chiếc võng. Có trăng, ngắm trăng. Có lá rơi, ngắm lá rơi. Có mây trôi, ngắm mây trôi. Có buổi trưa tôi thiếp đi, ngủ giữa vườn gió hạ.

M. thương.

Giữ nụ cười xinh tươi như thủa nào tôi được chiêm ngưỡng và tôn thờ. Nụ cười đầy ma lực ấy đưa tôi vượt khỏi tầng mây để được thấy vầng nhật nguyệt. "Không biết, M đem đến cho Võng cái gì?" Một thành phố hoa lệ cuối chân trời. "Sao Võng viết ngắn thế? Dự định viết dài hơn, phải không?" Giấc mơ mà.


Ván Cờ Sinh Tử

(Trích bài của Triều Tâm Ảnh)






Lời vào truyện: Có bao giờ chúng ta nghe từ miệng một vị thiền sư dạy Đạo cho môn sinh như thế này hay chưa:

"Này chư tử ! Thuở còn trai trẻ, làm kiếm khách Áo Trắng, ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém. Hàng tục sĩ gọi ta là Kiếm Vương.

"Này chư tử, thuở còn trai trẻ, làm giang hồ kỳ thủ, ta ít khi chơi cờ. Khi đã chơi, một quân cờ đặt xuống - trọng lượng một quả núi - sẽ kết thành định mệnh. Định mệnh không lập lại hai lần. Dòng sông đã chảy, vậy thì những quân cờ kế tục đi đến chung quyết. Không do dự. Không ngập ngừng. Người đời gọi ta là Kỳ Vương.

"Này chư tử! Kiếm Vương ta cũng bỏ, Kỳ Thủ ta cũng lìa, khoác tay nải, dép cỏ, nón mê lang thang học Đạo. Ba mươi năm chí thú tinh cần mới thấy được cửa vào. Mười năm lên núi sâu thiền tu, tịch mặc. Sở chướng đã trừ. Mê lầm đã tuyệt. Núi cũng là núi. Sông cũng là sông thôi. Kiếm vương kia thành Kiếm đạo. Kỳ vương kia thành Kỳ đạo. Tại sao như thế?

"Này chư tử! Nay ta có mấy lời tâm huyết, như dao chạm đá, như kiếm xuyên mây. Hãy nghe mà lập tâm, lập hạnh. Đốt cháy kiến hoặc, dội tắt nghi tình, vào chốn ngũ trần mà thong dong tự tại.

"Hãy nghe đây! Phàm người tu, một niệm phóng đi, tác thành nghiệp báo. Vậy hãy như tay Kiếm vương kia, chớ khinh suất mà ra chiêu, đừng cho ý tưởng tự do khởi động. Khi ngưng tụ sinh lực. Lúc buông xả nghỉ ngơi. Hãy xuất niệm như xuất kiếm. Đã xuất là phải đạt.

"Này chư tử! Phàm người tu, phải tinh luyện tư duy, khổ hạnh tư duy. Một tư duy đặt trên đối tượng. Một tư duy dẫn dắt hành động. Phải như tên Kỳ thủ kia, một quân cờ đặt xuống, trọng lượng một quả núi. Giòng sông không chảy hai lần. Đừng do dự. Đừng ngập ngừng. Quân cờ đặt xuống là tác thành nhân quả, nghiệp báo.

"Này chư tử! Hãy xuất cờ, hãy xuất niệm! Hãy xuất kiếm! Bước tới! Không ngoảnh đầu! Không có sinh tử giữa giòng chảy trôi liên lỉ. Không có sau trước giữa vòng tròn vô thỉ, vô chung."

Bài giảng kia đã từ một tu viện thâm u trên núi cao, đâm xuyên qua mấy đỉnh mây mù, băng tuyết, rơi xuống, cắm vào giữa lòng các đô thị. Người ta tỉnh giấc, bàng hoàng. Ngàn năm Phật giáo kinh điển, từ chương, thụ động, tiêu cực, đắm say bùa chú, hương khói vật vờ; chợt đứng dậy, vươn cao, nắm định mệnh mình bước đi như thớt voi lâm trận, hùng dũng hô to, cánh sát cánh, vai sát vai... ánh lửa Trí Tuệ bùng lên, thổi sinh khí, đem lại Cái Đẹp, Sức Mạnh và Tự Do Tối Thượng cho Con Người.

Phật giáo từ thời Khâm Minh Thiên Hoàng, đến đây, hậu bán thế kỷ XV, sống lại, mang cơ thể mới, tinh thần mới, dẫn Nhật Bản đi vào thời đại phú cường. Công lao ấy có ai ngờ rằng khởi từ Trí Tuệ cuả một người: Thiền Sư Dai-so-kim! Ngài tịch năm 1491, nơi một am thất nhỏ Keti phiá nam Tây hải đảo.

Truyện ngắn sau đây thuật lại một trường hợp dạy Đạo cuả Ngài.




* * *


Thanh niên Ka-jo-ju sau khi thất vọng về đường công danh, tình yêu, sự nghiệp bèn tìm đến một tu viện trên non cao và thưa với Tu viện trưởng:

- Thưa ngài! Con đã thấy rõ bộ mặt thật của đời nên mong muốn giải thoát khỏi những đau khổ. Thế nhưng, con không có khả năng hành trì một thứ gì lâu dài. Không bao giờ con có thể sống nhiều năm thiền định, học tập, giới luật hay cái gì nghiêm túc tương tự như vậy. Con sẽ thối chí và rơi trở vào cuộc đời, dẫu biết rằng mình không còn chịu đựng được. Quyên sinh là biện pháp hay nhất, có lẽ. Thưa ngài! vậy thì còn con đường nào ngắn nhất, dễ dàng nhất dành cho những kẻ như con hay không?

- Có chứ! Tu viện trưởng một thoáng lạ lùng nhìn người thanh niên rồi trả lời. Nếu con trung thực! Nhưng hãy cho ta biết là con đã học những thứ gì? Sở tri ra sao? Có thể có những khả năng như thế nào? Thảng hoặc, con thường hay tập trung tâm ý nhiều nhất vào chuyện gì?

Ka-jo-ju có vẻ nghĩ ngợi, sau đó, y thở dài thườn thượt:

- Ôi! Thực sự thì không có thứ gì! Con chưa nghĩ là mình phải nên như thế này hoặc nên như thế nọ! Vả chăng, mục đích cuả sự học cũng chỉ đưa đến hư vô và phù phiếm! Công danh, sự nghiệp giữa cuộc đời này cũng chỉ là giấc mộng đầu hôm. Hiện giờ gia đình con lại khá giả nên con không cần phải làm việc. Riêng về sở thích thì... tuyệt, con thích đánh cờ nhất! Cả đời, dường như tâm trí con chỉ tập trung vào đó thôi. Trong vài cuộc tranh giải gồm những kỳ thủ già dặn bốn phương, thỉnh thoảng con cũng giật được phần thưởng ưu hạng.

- Rất tốt ! Tu viện trưởng gật đầu - chưa đến nỗi phải bỏ đi. Nhưng mà điều này mới thật là quan trọng, con có niềm tin nào nơi ta không chứ?

- Con đã chọn lựa.

- Thế nào?

- Ngài là Kiếm Vương. - Thanh niên Ka-jo-ju chợt nói lớn - Lại là Kỳ Vương nữa! Ngài đã dùng sức mạnh cuả đạo đức và trí tuệ để thu phục nơi tu viện này những con ngựa hung hăng nhất, những tay giang hồ kiêu ngạo và bạc hãnh nhất. Không cần phải nói rằng người ta tín phục ngài như thế nào, ngài Tu viện trưởng ạ!

- Hỡi con, này Ka-jo-ju! Ta muốn hiểu cường độ tín phục ấy ở nơi riêng con thôi.

Nghe gọi đúng tên mình, Ka-jo-ju rúng động cả châu thân. Bất giác, thanh niên đưa mắt nhìn Tu viện trưởng, và y cảm thấy một sức hút kỳ lạ không cưỡng được.

Ka-jo-ju gật:

- Tín phục. Con hoàn toàn tín phục.

Tu viện trưởng chậm rãi quay qua bảo thị giả:

- Vậy hãy cho gọi tu sĩ Mu-ju đến đây cùng với bàn cờ của y.

Người được gọi đến là một tu sĩ trẻ, rất trẻ, vóc người tầm thước, dáng dấp nho nhã, khuôn mặt sáng rỡ, tròn trặn đầy phúc hậu.

- Mu-ju con!

- Bạch Thầy, con nghe.

- Bao nhiêu năm con theo thầy học Đạo. Con mời cơm, ta ăn. Ta gọi, con dạ. Ta giẫy cỏ, con cuốc đất... Tình thầy trò giữa chúng ta thật không có gì đáng phải phàn nàn cả chứ?

- Dạ, quả thế thật.

- Ta còn muốn hỏi rõ hơn nữa. Từ trước đến nay, con không hề mảy may nghi ngờ gì nơi ta đấy chứ?

- Phải nói ngược lại, bạch Thầy - giọng tu sĩ trẻ chợt như viên đá nặng ngàn cân - Phải nói là con tuân phục Thầy một cách tuyệt đối.

- Rất tốt! Vậy này Mu-ju! Ngay bây giờ ta yêu cầu ở nơi con sự tuân phục "Kim Cương bất hoại" đó.

- Xin vâng.

Tu viện trưởng - chính là Thiền sư Dai-so-kim - chợt đứng dậy, bước tới bức tường phía đông. Ở đó có treo một thanh kiếm cổ, vỏ nạm bạc khảm xà cừ, nhưng tuế nguyệt đã phủ lên đấy một lớp bụi đục. Gần nửa thế kỷ nay, ngài không đụng đến thanh kiếm ấy. Cái thời Kiếm vương trai tráng oan liệt dường như mới hôm qua đây thôi. Ngài thò tay. Một tiếng động khẽ vang lên. Kiếm đã ra khỏi võ. Mũi kiếm sắc lạnh ngời ánh thép xanh biếc.

Thiền sư Dai-so-kim quay lại, đứng thẳng như một cỗi tùng gân guốc.

- Này Mu-ju! - Ngài nói chậm rãi. - Con hãy chơi cờ với chàng thanh niên này. Và nghe đây! Nếu con thua, ta sẽ chém đầu con. Nhưng ta hứa là con sẽ được tái sanh vào một cõi lạc phúc. Nếu con thắng, ta sẽ chém đầu chàng thanh niên. Suốt đời anh ta mê mải ham thích trò chơi đó, nếu để thua thì chém đầu y chẳng oan tí nào.

Hai người lạnh toát sống lưng nhìn Tu viện trưởng, và trong thoáng giây đó, họ hiểu rằng ngài nói thật.

Thanh niên Ka-jo-ju đứng trân, bất động, loáng thoáng theo hơi gió buốt lạnh câu nói xa xưa cuả Kiếm Vương: "Ta ít khi rút kiếm ra khỏi bao, rút ra là phải chém!" Bất giác, thanh niên tay sờ lên cổ mình, mồ hôi lấm tấm, gai lạnh. Tu sĩ Mu-ju chỉ thoáng một giây sợ hãi như tí gợn mặt hồ rồi mất. Trọn đời bằng vào đức tin tuyệt đối nơi đức Thầy, nên việc giao phó định mệnh không phải là điều đáng suy nghĩ lâu.

Giữa thiền đường, lư trầm nghi ngút. Cơn gió lạnh lẽo lùa qua liếp cửa. Thiền sư Dai-so-kim ngồi xuống sau làn khói lung linh, mờ ảo, tay nắm chặt đốc kiếm trịnh trọng với phong độ cuả một bậc tôn sư. Không khí đọng lại, trang nghiêm và tĩnh mịch đến ghê người.

Cả hai hoàn toàn bị khiếp phục. Họ bắt đầu bước vào ván cờ sinh tử.

Ván cờ không còn là trò chơi nữa. Là cái gì nghiêm trọng nhất trên đời này. Ván cờ chính là cuộc đời. Ván cờ chính là sinh tử. Và cả hai hoàn toàn tập trung tâm ý vào đó không một mảy may dám xao lãng.

Chỉ vài bước khởi đầu, thanh niên đã sớm hiểu là mình đang đối đương với một địch thủ kỳ tài và già dặn. Tu sĩ trẻ lại un đúc được đức trầm tĩnh cuả Thiền môn. Đó là những yếu tố đáng ngại. Mồ hôi từ tráng chàng thanh niên chảy dài xuống ngực. Tu sĩ Mu-ju đã chiếm ưu thế mất rồi. Và như là một lão ngựa tự tin, sung sức - chỉ cần sai từng bước đều đặn giữ khoảng cách đầu ngựa.

Chiến thắng chỉ còn là thời gian. Ka-jo-ju quên ngoại cảnh, quên bản thân, quên cả việc sống chết. Ngay giây phút này - tình yêu, công danh, sự nghiệp, ưu hận - là những đám mây đen bị xua tan một cách nhanh chóng. Tâm trí Ka-jo-ju hoàn toàn chú mục vào cái đam mê duy nhất cuả đời mình. Phong độ, sinh lực, thiện xảo, sự thông minh dễ dàng trở lại với chàng. Thế là Ka-jo-ju khôn khéo gỡ từng thế một. Tuy nhiên, tu sĩ Mu-ju vẫn tranh tiên. Rất chậm, vững chãi, từng bước vây hãm thành trì, không một sơ hở tối thiểu để cho chàng thanh niên lập lại thế quân bình.

Đột nhiên, thanh niên Ka-jo-ju bỏ thủ, bỏ thành trì, hy sinh quân mã, tung những đòn chớp giật. Lớp chết, lớp khác xông lên với khí thế quyết tử. Lấy công làm thủ là chiến thuật bình thường, nhưng tự hy sinh quá đột ngột, liều lĩnh và táo bạo như vậy thì quả là Mu-ju mới thấy lần đầu. Đến lượt tu sĩ trẻ toát mồ hôi, từng giọt, từng giọt rỏ xuống bàn cờ. Ka-jo-ju chỉ chờ có thế. Chỉ cần một thoáng bối rối lưỡng lự cuả đối thủ là y chém đông chém tây những thế táo bạo - nhưng chỉ là hư chiêu - rồi rút về an toàn, bình chân như vại.

- Đệ tử vây Ngụy, cứu Triệu, hao tổn tâm cơ là chỉ mong cái thế bảo toàn. - Ka-jo-ju thở phào nói. Thật ra, nếu đệ tử không thất vọng tình đời thi không đi những thế tuyệt mạng như vậy.

Vì từ bi, vì trung hậu và chơn chất mà tiểu sư phụ mất thế thượng phong. Hiện giờ tiểu sư phụ dẫu hơn hơn quân nhưng chuyện thắng bại khó biết phần ai.

Lợi dụng khi quân mã cuả tu sĩ đang tản mạn đó đây, thanh niên kéo đôi pháo giăng về giữ trung quân. Binh lính và ngựa ngăn ở bên sông. Một xa chợt đông, chợt tây, chợt tấn, chợt thoái xông xáo giữa chốn thiên binh vạn mã.

Tu sĩ trẻ bắt đầu thấy mình yếu thế. Tự tin một thoáng lay động là phía tả tiền bị viên hổ tướng cuả địch phá vỡ. Lão ngựa già của đối phương được hai chốt hộ vệ chặt chẽ, hờm sẵn đã lâu, bây giờ hung hăng nhảy đến thí mạng. Thế là đôi pháo bất khuất kiên cường cuả tu sĩ bị loại khỏi vòng chiến.

Mu-ju đã rơi vào thế thủ. Thỉnh thoảng vẫn đánh trả những đòn đầy trầm tĩnh và nội lực nhưng thanh niên vẫn đón đỡ dễ dàng. Vào phút bất ngờ nhất, thanh niên Ka-jo-ju tung quân dự bị. Hai pháo giữ nhà đồng loạt vọt qua sông, tung đòn tối hậu. Tu sĩ đã nguy cơ thập tử nhất sinh.

Thanh niên len lén đưa mắt nhìn vị sư. Đấy là một khuôn mặt trong sáng đầy trí tuệ do bao năm tinh cần giới luật. Ôi! Một dung dấp thật đẹp ở trong một tinh thần cao khiết. Thanh niên nghĩ. Vị tu sĩ này từ hoà và đôn hậu hết mực, mang linh hồn trong sáng như viên bạch ngọc không tỳ vết nhiễm ô, đâu có hắc ám, bụi bặm, hiếu chiến, táo tợn và đa sát như ta? Ôi! Một nhân cách như vậy mà bị kết liễu cuộc đời thật uổng lắm thay! Ta là gì? Một kẻ du thủ du thực, vô tích sự, ăn bám mẹ cha và xã hội; nếp sống dơ dáy, hư hỏng, nội tâm đầy dẫy những ham muốn bất chánh và hèn hạ. Giá trị đời ta chỉ có thế thôi. Rơm rác còn có ích hơn ta.

Thanh niên nhè nhẹ thở dài. Và lòng từ bi khởi lên dịu dàng xâm chiếm lòng chàng. Ôi! Cuộc đời vô giá trị cuả ta nên hy sinh cho cuộc đời có giá trị.

Nghĩ thế xong, thanh niên khôn khéo tạo những sơ hở kín đáo, chỉ những kỳ thủ trứ danh mới biết được. Một thế, hai thế. Vậy là quá đủ cho tu sĩ lấy lại quân bình rồi chiếm luôn ưu thế tấn công.

Thanh niên Ka-jo-ju biết mình sẽ thua, lát nữa thôi, nhưng chàng không đổ mồ hôi, không lạnh lưng, không lạnh gáy. Một an tĩnh mênh mông, thân thiết vây phủ tâm hồn chàng. Chưa bao giờ mà chàng chờ đợi cái thua - nghĩa là chờ đợi cái chết - một cách dịu dàng, trong sáng, bình lặng và thanh khiết như vậy.

Tu sĩ trẻ ngần ngại. Ngón tay vừa thò xuống quân cờ định mệnh, vội rút lui. Cũng vì lòng từ bi mà tu sĩ không nỡ hạ thủ.

Bàn cờ bất động giữa hai người.

Đối với những tay cờ ưu hạng, không có thế cuối cùng, Ka-jo-ju hiểu vậy, và vì đã nguyện hy sinh, bèn thò tay xuống...

Bỗng một làn khí lạnh lướt qua. Tu sĩ Mu-ju thoáng thấy Thiền sư Dai-so-kim đứng dậy chập chờn sau làn khói hương. Và một tia chớp phủ chụp xuống đầu chàng thanh niên. Tu sĩ nhắm mắt lại, khẽ tuyên Phật hiệu...

Thiền đường lặng ngắt như tờ. Tu sĩ trẻ định thần mở mắt ra. Mắt y chợt tròn vo, kinh ngạc. Cái đầu với tóc tai rối bù của chàng thanh niên đã bị cạo nhẵn thín. Và giọng Thiền sư Dai-so-kim trầm ấm, mồn một bên tai:

- Chỉ cần có hai điều, Ka-jo-ju con hỡi ! Ấy là sự tập trung tâm ý hoàn toàn và lòng từ bi. Hai yếu tố quan trọng của Đạo Giác Ngộ. Thế mà hôm nay con học được cả hai. Con đã tập trung tâm ý có hiệu quả vào ván cờ. Sau đó vì lòng từ bi mà con nguyện hy sinh mạng sống mình. Thôi, hãy ở lại đây, áp dụng kỷ luật của chúng ta trong tinh thần đó. Giải thoát sẽ là kết quả đương nhiên như mũi tên đến tiêu điểm theo đường nhắm đúng.

Thanh niên Ka-jo-ju đưa tay sờ lên đầu mình, chàng mỉm cười.




Web Log


- Một blog phần nhiều giống như một tờ báo hay nhật kí online. Người tạo ra blog có thể nói về bất cứ cái gì. Nhiều blog chứa đầy những liên kết, nhiều cái khác chứa những câu chuyện hoặc những thông tin thú vị đối với chủ nhân của blog.

- Vậy, tôi có thể dùng đó để lưu giữ những ý tưởng của tôi, hoặc những gì tôi thích lưu giữ?

- Nhiên!

- Tôi sẽ là một kẻ vô danh đúng nghĩa, vì họ chỉ có thể đọc, mà không cần biết tôi là ai?

- Nhiên!

- Chính hiệu là con ma, hoặc là một linh hồn?

- Nếu bạn muốn.

- Mà chẳng phải sợ ai xóa bài, kiểm duyệt, xí xa xí xô? Hoàn toàn tự do?

- Nhiên!

Em thân mến,

Tôi đã hoàn thành trang blog riêng của tôi, và trong tôi xuôi dòng nước êm ả. Những bài viết ngày nào của tôi được trang hoàng theo ý tôi: cổ kính, và trang nhã. Mỗi buổi sáng, tôi chào nó trước, rồi sau đó làm gì thì làm.
Hoàng Tử Bé đã trở về tiểu tinh cầu nhỏ bé.

Chân Thiện Mỹ

(Người Tỉnh Thức)






Hoa.

Hoa chính vị Bồ Tát hóa thân làm đẹp mắt mọi chúng hữu tình, dẫn đường cho những con người ham chuộng Danh Sắc vào con đường vô Ngã. Vẻ đẹp của hoa không có vị tục trần xác thịt, vẻ đẹp của hoa là huyền diệu của những tia sáng ánh nắng ban mai kết tinh lại thành màu sắc, hoa dâng hiến cho đời từ bi, thiện mỹ, tặng hết dịu dàng an ủi chúng sanh.

Hoa là hỷ xả sau khi mang giọt nước tươi mát của Chân Thiện Mỹ đến rồi đi không một chút bận tâm kiếp sống vô thường của mình, hoa là Bồ Tát dạy con tâm vô trụ, mỗi giây phút cuộc sống trong hiện đời rất quý, đừng để những giây phút ấy qua đi trong địa ngục khổ đau của giận hờn và lo toan. Mỗi phút giây nấy bừng nở vạn đóa hoa khiêm cung bên lề đường không một người để mắt đến, rực rỡ trong khu vườn muôn sắc, dù được chăm sóc hay nơi đồng hoang vắng, hoa vẫn bình đẳng trải rộng lòng từ không phân biệt đắn đo về lẽ thâm tình của mình đến với ai và có được tiếp nhận hay không?

Con hãy sống trong vô trụ, trải rộng lòng từ đến mọi người, không phân biệt tình cảm của người đối với con ra sao, không luận không gian, thời gian, không cần đền đáp, không cần được hiểu hay cảm thông.

Con hãy để đóa hoa tâm được bừng nở, đừng để bản ngã của con làm khô cằn mảnh đất vốn đã được gieo hạt giống Chân Thiện Mỹ, vì mọi phân định đúng sai, phải trái chính là bản ngã của con đó! Con có quyền tu thì cũng có kẻ khác có quyền không tu, con không được tự cho rằng mình tu nên mình đúng hoàn toàn, thêm vào đó người tu mà không chuyển nổi tâm kẻ khác theo con đường của Chân Thiện Mỹ thì con lại trách mình. Vả lại, nếu con thật sự hết lòng cầu giải thoát thì hảy tự cứu lấy mình thoát cảnh khổ hiện tại, đừng quy lỗi cho kẻ chống báng mình tạo nên nỗi khổ của mình .

Tu Là gì? Tu là con đang đi tìm đến cách sống tận thiện tận mỹ, xóa bỏ những định luật nhân quả đã cột chặt con người vào vòng quay của nghiệp Luân Hồi, chuyển mệnh đời đến bước an lạc và luôn tự tại.

Giải Thoát là gì? Là bức phá những vô minh tham dục còn đầy rẫy trong bản tâm, Ngã chấp dạy cho con cách thích nghi trong cuộc đời hư ảo, không hề muốn nhận thấy ánh sáng của chân lý. Con muốn thấy ánh sáng chân lý đưa con thoát khỏi vô minh phiền não thì con nên học theo hạnh Từ Bi Hỷ Xả của Hoa, hoa phải là tâm của con chư phật muời phương ba đời đều thuyết giải thoát hoá thân sanh vào sen báu chẳng phải là không có nguyên do: Cho nên hoa mang kiếp sống vô thường mà sống đời vĩnh cửu của Đại từ. Giây phút thế trần qua đi, hoa đem đến giọt nắng cõi trời soi vào mắt thế nhân, khai thị điều thiện cho con mà chính bản tâm con chưa tự chứng, Hoa có thể tàn phai hương sắc trong vô thường sanh diệt như chính bản thân con nhưng mùi hương và vẻ đẹp của hoa không biến mất trong tâm con. Điều thiện có thể mang tướng đến rồi đi mà tâm thức của con không quên việc làm tận thiện mỹ ...

Âm Nhạc

Là chuỗi tiếng động được sắp xếp theo cung bậc trong tâm tư của từng con người, trong từng mỗi chúng sanh, là nguồn nhạc ý tuôn tràn, những giận hờn, những đau khổ, những niềm vui được tuôn ra từ trong sâu kín tâm hồn, cho nên lắng nghe thế giới với tất cả âm thanh đa dạng là một nguồn hân hoan bất tận, vì đó là âm nhạc.

Những câu chửi rủa là nhạc của tâm hồn đang giao động đến cực điểm, những bài hát là âm nhạc của thi nhân nó theo một cái chung nhất đó là: Thành, Trụ, Hoại, là âm thanh cũng là sự sống là hình tướng hoại diệt mà cũng thể hiện tính chất là Đạo vậy!

Tiếng chân bước đi trên đường vắng, tiếng lá khô rơi rụng, tiếng sương khuya rơi trên mái nhà, tiếng dế nỉ non, tiếng đàn, và cả những âm thanh con không nghe bằng nhĩ căn được như tiếng mây trôi bồng bềnh, tiếng hạt mưa chạm nhau trên không, tiếng thì thầm của hoa cỏ, tiếng thời gian chầm chậm trôi qua đời con, tiếng than thở của người thân xa con, là những chuỗi âm thanh kỳ diệu của cuộc đời.

Biết thưởng thức tất cả âm thanh của cuộc sống tức là sống trong nhac. Con có biết âm thanh là gì thì mới đích thực cảm nhận đuợc âm nhạc của đời. Hay nghe đây chỉ biết nghe những âm thanh mà con ưa thích thì chưa thưởng thức được cái kỳ diệu của âm thanh, nếu con chỉ muốn nghe thích những lời ngợi khen và rất ghét những lời chê bai thì nhĩ căn chỉ làm việc có một nửa. Đó chính là khuyết tật, đó mới chính là sự bất toàn của thân tướng, tất cả mọi âm thanh đều vui và tất cả mọi âm thanh đều là Pháp.

Những lời nói dữ đầy thô bạo là những thử thách sự kiên định, là pháp rèn tâm, là pháp điều phục tâm xao động. Như thế chính những lời nói dữ là giả tướng và những lời Phật thuyết minh chính là chánh pháp, tuy những lời nói dữ tự bản tánh nó không dữ, mà con đã chấp rằng nó dữ vì con còn vướng mắc vào âm thanh nên con không thấy thật tánh của ngôn ngữ.

Quán sát âm thanh đơn thuần là âm thanh thì hiểu được Đạo, mỗi âm thanh đều có độ ngân rung của nó vì thế âm thanh là âm nhạc. Những lời khen tự nó không xấu, chấp vào thì nó trở nên độc dược, khen hay chê đều không thể biến con trở thành kẻ khác. Những người chê bai người khác chính là Bồ Tát hóa thân, chính nơi những vị ấy con hiểu được điều Phật dạy nguyện lãnh lấy cõi Phật chẳng phải ở nơi rỗng không.

Khi con điềm nhiên trước những âm thanh khen chê hung bạo ấy thì con đã độ được tâm của mình, độ được kẻ ấy chính là con cũng đã độ con. Nghèo xấu những âm thanh đi thẳng vào tim làm con khổ sở là vì con chỉ nghe có một nửa, chính điều này là thân tướng xấu và nghèo nàn. Đây là thần chú trị bệnh ấy, hảy quán chữ ấy trong tiếng trống, tiếng đàn phổ trong đoản khúc cho đến khi tâm con trân trọng âm thanh ấy lúc ấy con sẽ thấy tự tánh ngôn ngữ là KHÔNG.

06 August, 2005

Bến












Trong từng ngày trôi qua, hình ảnh và tiếng nói của em, từng chiếc đinh từng miếng ván... Bên bãi đá tôi nhìn sang bên kia là những cánh chim yên bình... có mái nhà tuổi thơ... có em mỗi buổi chiều và cánh buồm mộc lan.

Trên trời còn đầy những ước mơ lơ lửng của muôn loài. Cánh buồm đã vượt sóng qua những hải đảo nào, qua đại dương nào là dĩ vãng... cái bến ngày hôm nay cho riêng tôi là... hoàng hôn và mảnh lưới đang treo trong gió vàng tươi.

(June.6.02)

Một ngày đầy nỗi buồn của người bạn đổ xuống khoảng trống vắng. Nghe trong âm thanh những run sợ cho một tương lai chưa biết đi về đâu. Thôi cũng đành, làm bạn với nhau đau nỗi đau của nhau, rồi con nước lại cũng trôi đi, gội rửa đi vào ký ức. Ngồi ngóng tin tức mà lo giùm cho bạn mình.

Ở đầu dây bên kia, giọng em cũng nhiều ngập ngừng. Em cũng có điều lo nào đó trong cuộc đời này.

(phone đến)

Ôi lòng tôi sao xiết bao vui mừng khi nghe giọng em tươi mát bên đầu dây bên kia! Chẳng bù với buổi trưa nay.

Cuộc sống mong manh quá, ngày nào còn gửi đến được thì hãy gửi những cây đinh, những tấm ván từ bờ này của ngày hôm nay. Sự sống của riêng nó nằm trong quyền năng của thượng đế. Định rằng "Bến" sẽ là một tác phẩm để ngạc nhiên em; nhưng... có lẽ "đời sống thật" là tác phẩm đáng trân trọng hơn, nên gửi đến em những gì (mộng và thực) đang hình thành trong tâm tư này diễn đạt qua từng con chữ.

Tất cả những giòng chữ này chỉ muốn gửi đến 1 người duy nhất.

June.11.02

8

một nắp cointreau một ly rượu đỏ hương phấn buổi chiều đón giấc ngủ của đêm một buổi hẹn hò một ánh mắt thơ thấm vào đời chút mầu hoa mơ mộng ngày phập phồng trôi xanh trong nắng kỷ niệm bềnh bồng lùa mây trắng ngoài hiên mùa xuân đem về lung linh mùa gió muộn lập đông lòng phơi phới chỉ muốn hát lời ca nhỏ bé

May.11.02

2.

bên vườn lan hé nụ xin em đừng ngắm nghía

bước qua hồ cá nhỏ em chớ rửa tay mềm

hoa ngưng nở cá ngây dại

cũng như anh hóa đá xin thêm một thế kỷ giữ chân dung em khi vực thẳm hình thù khép kín hương đời

May.21.02

Có lẽ khi con người ta bước vào tuổi 40, họ bắt đầu ý thức rõ ràng hơn môi trường chung quanh họ là những bóng tối nanh vuốt tử thần. Từng người thân trong nhà, từng người bạn hữu, từng người trong họ, lần lượt trả thân xác mình về mặt đất.

Họ đi đâu? Tôi cũng chẳng rõ. Chỉ biết trong tâm hồn mình lóe lên một ánh sáng lạ kỳ khi nhận được hung tin. Lạ đến nỗi, phải lặng người mà ghi nhận. Lạ đến nỗi nó đánh triệt đi tất cả hàng rào lý trí. Tựa như một bông hoa nở bung ra rồi tan biến ngay. Nó toát ra một cái gì đó đưa ta lùi lại dòng thời gian sống lại từng phút trong hồi tưởng một kỷ niệm nào đó.

Đời người mong manh tựa chiếc xe lái vận tốc thật nhanh bên triền vực sâu thẳm. Thoắt một tích tắc, nó biến thể trong bóng đêm mơ hồ dưới kia. Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, người tài xế cũng có thể lạc tay lái. Thế là xong. Hóa thân.

Tôi cũng xin tạ ơn người ăn mày đứng bên vỉa hè mỗi buổi sáng tôi đến sở làm. Không có họ, có lẽ lòng mẫn cảm của tôi về cuộc sống sẽ trơ trơ như một tảng đá. Xin tạ ơn một đóa hoa vừa nở trên mặt đất. Không có em, chúng tôi ù lì mọi rợ với bốn mùa trần gian này. Xin tạ ơn tất cả đã hiện hữu trong tôi.

June.9.02

Bây giờ 10 giờ sáng ở thành phố này. Nhìn qua bên kia là Oakland, có màn sương mỏng phủ quanh, tôi thấy cuộc đời vẫn tươi. Đem vào giấc ngủ bài ca, tiếng cười của em, tiếng lòng của tôi.

Trẻ thơ ơi... hãy bước vào trần gian nghe gió kể chuyện; hãy nằm im nghe tiếng sóng hàn huyên; hãy lắng nghe tiếng hát mặt trời. Tất cả là một ngày mới. Ngắm đồi cỏ thật xanh dưới chân mình, bước thật nhẹ trên bãi cát mịn màng.

Những món quà của Người trong tầm tay với.

(June11.02)

Ở một góc phố

tìm thấy ở một góc phố hàng quán đóng cửa đêm thức giấc nơi nào đó chờ đợi phiêu lưu trần gian vào hai trang giấy trắng trời rộng hoang sơ bay lên thật cao cùng cánh chim bé bỏng

(June 9.02)

Cửa sổ có hàng cây lá nhỏ. Đêm nằm nghe tiếng xào xạc, ánh đèn trên vỉa hè hắt vào khung cửa vàng vọt, thoảng tiếng xe chạy xẹt ngang khoắng lên đống lá hiu quạnh.

Em đến như một phép lạ. Mùa hẹn hò thơm nồng men say. Khoảng đời tôi được định hướng bằng âm thanh của gió trong tiếng cười rộn rã buổi chiều.

Bỗng một hôm quay lại, nhìn thấy em đứng ở góc phố ngó lên mây trời. Tôi chợt cảm nhận ngày em xa tôi. Phím dương cầm hóa thành pha lê lóng lánh.

Đóa Hoa Vàng

Mây từ cuối chân trời giăng vào em mềm mại cánh lá. Ánh mầu bình minh trên biển nước rút thật xa pha lẫn mầu trắng cánh chim hải âu đang lượn vui cùng đàn. Từng cánh hoa mở hương ngọt dưới mầu trăng khi trời chiều chưa kịp xuống. Từng ngày tôi lắng nghe thi điệp của thượng đế gửi đến tôi trong từng vô thường cuộc sống. Bấy lâu nay tôi là đứa con bướng bỉnh tự che mắt mình, tự vuốt những lớp mưa bay trên mắt.

Hiện tại là đóa hoa vĩnh cửu. Mãi vô tận.

June.13.02

Hôm nay nhiều cảm xúc quá, phải bắt đầu từ đâu đây (?). Em lung linh trong tôi từng phút từng giờ. Tiếng cười của em, "ma lanh" của em, làn da em, đôi mắt em đang xôn xao nhảy múa trong tôi. Tôi có cả một kho tàng để ngắm nghía từng vẻ sáng góc cạnh. Tôi đã được sống như một cánh chim bay thật say trong gió lớn. Từng ước mơ âm ỉ từ bấy lâu nay chợt bùng vỡ đòi quyền sống. Chúng hoan ca cùng những kỷ niệm vừa đến ngự trị trong tâm hồn.

***

Mấy ngày qua xôn xao chạy đuổi kỷ niệm đẹp, hôm nay ngồi tĩnh lặng nghe ngóng từng áng mây bay. Ở phương trời nào đó, em vẫn đẹp như câu thơ bài Kanazawa (Obanazawa):

"Đỏ, chói đỏ... vầng dương rực cháy trong gió thu."

Xin nỗi buồn nhớ đừng che kín tâm tư. Trong trăm năm vẫn còn đầy ánh trăng chiếu xuống khu vườn nhỏ có đôi ta... có dòng nhạc đầy sức sống... và đôi tay đan vào nhau xua đi hơi lạnh của đêm. Hỡi người...

"Ve ngân thấm đá nỗi thinh lặng."

June 18.2002

Sáng nay mặt trời lên sớm, chiếu thẳng vào phòng ngủ. Tôi pha ly cà phê thưởng thức một ngày mới. Giấc ngủ có tiếng cười của em và men nồng của bia là nguồn sữa mật bình yên.

Nghe trong giọng cười có âm vang của nỗi nhớ ngày bên nhau. Cuộn phim vẫn còn nằm trong máy chờ ánh sáng hóa thành pha lê bằng từng viên cát mịn trắng tinh... từng hơi nóng mặt trời. Cánh chim tôi ơi... ngày nào kiếp nào vẫn là phương trời rộng cho em từng câu trả lời: Em.

June 20.2002

Tiếng đàn huyền bí thúc giục tâm tư sẽ nghiêng vào giấc mộng được tấu lên nhịp tim em cùng 4 đầu ngón tay tôi bé bỏng. Ngày tháng lững thững vào vĩnh cửu hoàn thành từng ước mơ. Thảm hoa trải dài tận chân trời lóng lánh. Xin giữ đời nhau bằng hiện tại có những đêm sáng rộn ràng khúc khích. Trên cao có khuyết đầy, niềm tin muôn đời bất diệt khi ngự trị trong đôi mắt xa xôi.

Em hỏi "còn điều gì tiếc nuối?" Đôi bàn tay đặt vào nhau trả lời thật khít khao.

June 23.2002

trăng đầu mùa hạ

ngủ ngoan em vầng trăng thai nghén nỗi nhớ tình xa

ngủ ngoan em bờ vai hương ngọt còn đầy nụ hôn anh

hai đứa đôi nơi là đề tài đã ngàn thế kỷ anh vẫn muốn nói để nghe sóng đỏ trôi hai bờ tình em
tình anh vầng trăng thai nghén chực vỡ bất cứ lúc nào - nơi nào cuốn đi thật xa những đêm nay chúng ta chìm vào âm hưởng

June 21.02

Em giữ giùm anh một điều được không? Là "ráng giữ tâm tình bình yên trong trái tim rất mong manh."

Tựa như có tiếng gọi thầm thì ở phía trước, khi nâng niu nụ hoa nhỏ, niềm tin nhận lãnh hạnh phúc ở hiện tại, cho dù biết rất rõ chung quanh là vô thường. Định mệnh là nguồn hư-thực rất ư nghiệt ngã khi chính mình mất đi chính mình.

Dù nắng hồng hay mưa tầm tã, vầng trăng vẫn sáng trong tâm thức. Những ngày ngắm nó anh luôn nhớ đến em và những ngày bên nhau.

June 24.2002

Nắng xế vàng trên bờ tường bên kia. Ngày sắp qua cuối chân trời biển vắng. Đôi mắt anh muốn nhắm lại với nỗi niềm rất bình yên lặng lẽ. Tưởng chừng như có cái gường là sẽ trải dài ra giấc ngủ êm đềm ngay tức thì. 5 giờ chiều rồi, em cũng đang sửa soạn về nhà.

Anh có cảm tưởng em sẽ ra biển lại trên con đường này. Để nhớ một hoàng hôn lóe lên mầu xanh ngày nào em đã chứng kiến. Chờ anh nhé, hôm nào chúng ta sẽ ngồi cùng nhau chờ nó.

June 25, 2002

Ước gì bây giờ có bàn tay em khi nhìn ra biển rộng. Anh muốn nhìn thật sâu trong đôi mắt ấy để tìm anh bay trong khung trời em. Xin cố gắng cùng ngày tháng mỗi đứa một nẻo, phải trực diện với nhiều ảnh ảo nuôi lớn hình ảnh lãng mạn, giữ gìn đừng để mất đi những chân tình đáng nâng niu.

Cuộc đời hiện tại chỉ còn niềm tin là đáng kể. Nó sẽ nối liền 2 tâm linh trong nhịp độ cần thiết cho đến ngày lại được gặp nhau có lẽ không xa.

June 26.02

Đôi Cánh Ngày Mai

ngày chưa có nhau lời nắng vẫn thơm trên triền tóc ý mưa ngọt đôi môi giao điểm tình yêu soi hình hài trái tim nghe ngóng từng vết mây trên cát chiếc lá thở hắt ngọn gió đầy băng ghế xe dư hương còn nở những buổi chiều gầy hình dáng bình minh mùa hoa trái đơm chín cuối chân trời ta thấy kho tàng bỏ quên trên lòng tay ước mơ của em khép mình đậu vào anh bất chợt ấm nồng từng mùa trăng còn lại trong cuộc đời tiếng hát thắp ngọn lửa tên người

phép lạ tạ ơn em... hai đứa bé nâng niu chiếc vĩ cầm ngồi nhìn nhau bên bờ đá biển lặng điểm tròn đôi mắt cánh chim bay

June 24.2002

Niềm vui trong anh bật tiếng cười khi bên em. Là niềm hạnh phúc em ban phát chung quanh mà lòng anh nhận lãnh, rồi phản chiếu, hiến dâng lại. Em là ngón tay chạy trên phím đàn, là ngọn gió mơn man xanh trên tàn lá.

Gió mầu gì? Trên biển là mầu xanh đại dương. Trên hoa là mầu hồng đỏ. Trên môi em là mầu nụ cười. Trên mái tóc anh là mầu đen. Trên hàng mây bay là mầu trắng.

Em là ai? Em thử nhắm mắt và lắng nghe trong cuộc đời chung quanh xem.

June 27.02

Vẫn là những giòng chữ thầm kín nhất, ấp ủ dòng thời gian có hương khói trẻ thơ bên đồi xanh, có đêm nằm ngó sao trời trong khu vườn nhà quê, có chiếc kèn làm bằng lá chuối thô sơ, có buổi chiều ngồi trước sân ăn cơm nhìn xe chạy, có nỗi lòng rụt rè khi thấy xa xa tà áo trắng... có ước mơ đi vào giấc ngủ thật êm đềm.

Mỗi ngày chỉ 100 chữ để gói ghém và thăng hoa tình cảm đang len vào tâm hồn bằng men say giọng nói của em.

June 28, 2002

54

bay cùng nhau ngó chân dung ngày ngày xanh mãi biển gió bao giờ nguôi đang nở hoa dòng chữ trải bến trăm năm tiếng hát dâng hiến hương đời tỏa lan vào ký ức định hướng tìm về nhau vuốt ve mộng ước thiên sứ bên em khi đi vào giấc ngủ mênh mông tình thắp khung cửa sổ sớm mai

july 1.02

Kỷ niệm 1 tháng

"Đừng hiểu họ, hãy yêu thương họ." Đúng một tháng, sau ngày chúng tôi gặp gỡ, nhìn lại đọc từng bài viết, tôi có cảm tưởng khối óc đã được thay thế bằng tiếng nói trung thực của tâm hồn. Chẳng còn nét làm dáng cầu kỳ trong ý tưởng, không còn nữa những giáo điều xa xôi, thay vào đó là cái gương phản ánh lại cái bóng vô hình của chính tôi. Vâng, một tâm linh trần truồng xa vời với tất cả cán cân vật chất trong nhân gian. Tôi không còn thấy mặt tôi, chỉ còn lại là bản thể trong suốt như thủy tinh lỏng có 2 tay, 2 chân, và cái đầu tròn tròn.

(Những giòng chữ chưa kịp thành chữ đã hóa thành lời. Tôi biết nó sẽ trở lại thăm viếng tôi và mở ra những cánh hoa thật dễ mến.)

July 1, 2002

Chỉ còn những tấm hình nàng để ngắm nghía kỷ niệm trong thời gian hiện tại. Nụ cười của 2 đứa tươi tắn nét trẻ thơ trải rộng trên bốn góc vuông vức để âm thanh vang lại vỡ đầy tâm hồn rạng rỡ. Thời gian qua mau, nhưng tôi mong muốn cùng nàng sánh vai lên chiếc tầu ấy, cho dù có hơi chậm trễ thêm một chút. Bến vẫn phải xây và cứ để định mệnh xoay vần.

Đã là cuộc sống xin muôn loài được bình yên dưới bầu trời vĩnh cửu. Cơn gió lạ đang thổi.

July 3.02

vô đề

em thử nhắm mắt lại chẳng có gì (kể cả tình yêu) đổi ngược được dòng thời gian (thì em ơi...) ngay trong lúc anh ngủ cũng là em trái tim không thể thiếu nhịp nào

july 4.02

vô đề

ở cõi mơ tôi xin Ngài hãy ban phép lành cho những ai ao ước nước Trời áng sáng dịu dàng bình yên vĩnh cửu

chúng tôi chỉ cần một hoàng hôn căng buồm về những cơn mưa sa mạc bên em anh sẽ tìm uống được nguồn nước uyên nguyên

July 6.02

Từ thủa nào tôi thích nhặt hoa về cho em, và gom mây góp nhạc vào lòng để những ngón tay chỉ muốn cao lên ca khúc hiến dâng? Hãy quên đi mảnh trời Venice, hoặc dòng sông Seine mơ mộng, tôi chỉ thèm ngồi bên quán vắng ăn một ly kem, ngắm một cơn mưa, ngó buổi chiều tà, thu nhận tất cả âm thanh của em vào tôi.

Từ thủa nào tôi trong sáng bước lên lưng chừng ngọn đồi ngó xuống những chiếc bóng trên mặt đất mà thấy mình là tất cả những con người ấy?

July 8, 2002

Chiều thứ sáu tôi thèm một giấc ngủ. Trên hai vai cảm thấy ù lì chai lại từng phút. Mặt trời ngả bóng, đoàn xe xa xa nối đuôi nhau trên những ngã tư. Uống hết ly trà này đến ly trà khác vẫn chưa hết cơn khát. Tôi tìm từng con chữ nhỏ bé viết cho em chuyện vu vơ về những ước mơ thật bình thường, thật giản dị mà chỉ có em hiểu.

Mỗi chúng ta đều có 1 góc tối để làm ác quỷ, và cũng để nương náu khi quay về an giấc ngủ.

(không rõ ngày nào)

độc thoại

tìm lại em trong tôi giản dị thôi có thế trong khu rừng muôn thể tròn dấu rêu bể xanh

tôi định hướng lời gọi buổi chiều môi về sớm mong manh cuộn chỉ rối ảo mộng mối đời xinh

tay trong tay chắc gì là có nhau vĩnh viễn hiện tại này chỉ biết nhớ tình em mềm mại

đương nhiên sẽ lạc nhau ít ra phải một lần ngấn dấu rêu cổ thụ tìm về nhau nhé em

khi bình minh chưa tỏ những tổ rơm im lìm bóng tối cần phải có giữa bầu trời rất xanh

July 12.02

Tạ ơn cuộc đời nhiệm mầu. Cánh hoa tím hôm nào nhặt đem về từ quán nhỏ, giờ đây vẫn nằm trên mặt bàn. Ngày tháng lênh đênh xoáy tròn cám dỗ. Cuộc đời là âm bản, và tôi cũng là âm bản cuộc đời. Theo nhau... theo nhau...

Sự sống của nó cũng chẳng đâu xa hơn là từ trái tim đã trao tặng nhau. Chúng ta đào xới từng ngày, và một hôm chợt thấy hoa trái xum xuê hơn là ta có thể ngờ đến. Hiến dâng người niềm im lặng đang về trên phím.

July 15.02


Valentine 2003







Đêm về trên mặt đường trơn trượt bóng loáng vệt đèn. Xa lắm rồi cái tuổi đôi mươi. Dòng thác lũ đổ xuống gió bão, quanh co cuộn sóng, rồi cũng đến lúc thanh thản. Ắng lặng.

Tôi lênh đênh như nhúm lông bồ câu giữa gió trong hơi thở Em lồng lộng.

Trọn vẹn. Tự do. Cô độc.

Trôi qua từng ngọn sóng nhấp nha nhấp nhô, tiếng vỗ lặng lờ có khi rõ mồn một như âm thanh tích ta tích tắc; có khi lưu luyến như khói trắng lượn quanh buổi chiều.

Trôi qua đỉnh cao có tiếng gió cười cợt khoan thai, lẫn chút bi hùng trải trên rừng núi.

Dồn dập thúc gọi như những hạt mồ hôi rơi trên sa mạc. Trìu mến tựa người mẹ đang tắm gội cho con thơ. Lúc lạnh băng ngọn gió mùa đông. Thoang thoảng khói sương sáng mùa thu.

Tôi bay bay trên từng con phố xa. Lênh đênh thật nhẹ, thật chậm như linh hồn được tái sinh đi thăm lại từng con đường đã đi qua.

Huyền bí len lỏi về đầy nhựa vườn lá nhiệt đới.

Da thịt ửng căng như nụ hoa đang mở từng cánh dưới ánh nắng lung linh.

Con ruồi xanh tê liệt dưới sự nhiệm mầu của tơ Em vô hình vô ảnh, đang tái tạo không gian ánh sáng muôn mầu nhảy múa.

Trong giấc ngủ nghe loáng thoáng tên tôi, tỉnh ra chỉ cảm giác trên môi là nụ cười mỉm bí ẩn.

Em cầm tay dẫn dắt vào cõi âm u hun hút, rồi kéo tràn lên cao chạm vào mây trời. Cho tôi thấy cái đẹp ấy là kết tinh của sự không vẹn toàn, của mong manh phù du, của yếu đuối não nùng, của đôi mắt biết một lần nhắm lại muôn đời...

Cái đẹp ấy ẩn trong lời cầu nguyện của đá vỡ trên mặt đường.

Tôi xin cưới cả trần gian, có Em làm phù dâu.

Em. Là.

Một ngày một kiếp


Ngữ ngoái cổ lại nhìn nàng. Chân trái nàng vẫn ngoan ngoãn gác lên anh. Tiếng ngáy nhẹ và đều đặn. Ngữ cầm lên cái remote, chỉnh tiếng phim nhỏ lại. Tháo mắt kiếng đặt lên bàn, anh trầm tư miên man trong ý nghĩ.

Ngọn lửa từ chiếc lò sưởi loang loáng đốt gốc củi như muốn xua đi cái lạnh ngày đông. Nàng khẽ cựa mình, nghiêng qua ôm lấy Ngữ. Hình ảnh trên màn hình nhập nhòa nhập nhòe. Anh quay qua nàng nhìn những nét khắc khổ đang trộn lẫn hân hoan đang hằn trên khuôn mặt người tình. Cũng khuôn mặt ấy gần 30 mươi năm về trước là nỗi mỏi mệt trộn lẫn lo âu, nhưng đó là cơn mỏi mệt của một nụ hoa căng tràn dâng hiến cho tình đầu... đời tình nhân thương áo thương hơi...

Ngày đó, có lần nàng hỏi anh có sợ gặp nàng không? Ngày đó, trong thâm tâm chàng trai trẻ thời trung học với nhiều cao vọng, anh sợ nhất là chuyện con cái. Nội tâm anh bị dằng co. Có con với nàng cũng là một hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó ngày ấy anh chưa thể nhận lãnh. Sau khi tốt nghiệp trung học hai năm, anh nghe bạn bè kể lại là nàng đã lập gia đình. Giờ đây sau 30 năm, những ước vọng tiền bạc, danh vọng cũng đã được toại nguyện, gặp lại nhau sau khi hai người đã cùng cảnh dang dở hôn nhân, nàng chỉ ước muốn được đưa anh đi du lịch đó đây.

Gửi nụ hôn nhẹ lên vầng trán người tình, anh chập chờn chìm vào giấc ngủ. Bàn tay nàng vẫn nắm nhẹ lấy cánh tay anh. Từng ước mơ hôm nay thay thế cho giấc mơ ngày cũ, ta cũng có thể đánh đổi những gì đang là, nhưng em yêu... xin đừng chuộc ta ra khỏi kiếp này mà ta đang phải trả. Em có thể nuôi anh, nhưng ai nuôi con anh?


*****



- Hơn tám giờ rồi mà sao chẳng thấy gọi dzợợợ?

- Anh vừa mới ra xa lộ xong, anh cũng đang định gọi. Lát anh đến.

Ngữ tắt nhạc, cúp điện thoại, thả hồn vào bóng đêm đang chạy ngược về phía sau. Anh tự bật cười khi nhớ đến giọng nàng dzzợợợ, nghe như đứa con nít đang nhõng nhẽo. Hai bên xa lộ, từng chiếc xe lao vun vút.

Mở cửa vào, Ngữ đã thấy mùi thơm xông ra từ bếp. Anh bước đến ôm lưng nàng, đặt nụ hôn lên gáy.

- Sườn ram. Canh khổ qua. Ngon.

Anh bước đến tủ lạnh, tìm dưa leo và trái cà chua, đem ra rửa sạch, dùng dao cắt từng lát bày trên đĩa.

- Hôm qua em quên mua sà lách. Ăn đỡ dưa leo nha. Khui thêm chai rượu uống đi anh.

Ngữ im lặng lờ đi. Nàng tháo cái tạp dề treo lên cửa, đem chén bát bày ra bàn. Ngữ đem ít củi khô vào nhóm lửa trong lò sưởi.

- Anh có gì vui mà cười tủm tỉm một mình thế kia?

- Quen em gần 30 năm, hôm nay anh mới được thưởng thức bữa cơm em nấu.

Nàng hân hoan, tháo kẹp xả tóc xuống ngồi vào bàn sới cơm ra cho hai người. Ngữ nhai chậm rãi thưởng thức từng hương thơm của xả, vị mặn của muối vị ngọt của nước dùng. Đúng là con gái Bắc Kỳ chính tông rồi! Cách nêm tra thức ăn kiểu này rất gần với mẹ chàng. Thông thường người đàn bà đi vào trái tim người đàn ông bằng bao tử, mà em... lại đi vào tim tôi bằng từng cử chỉ rất tinh tế.

- Vết mổ của em hôm nay ra sao rồi? Có đỡ đau chưa?

- Vẫn còn rêm rêm. Em nghĩ có thể phải chờ cả năm mới hết đau anh ạ.

- Đau thấy bà cố, mà sao em chịu được, anh cũng chẳng hiểu.

- Cái đau da thịt cũng chưa bằng cái đau trong lòng, vì thế em gặp biến cố lớn cách mấy, cũng chẳng làm khó được em.

- Chắc em còn nợ anh trả chưa xong, nên chưa đi gặp bà cố được.

Nàng òa ra tiếng cười, liếc nhìn Ngữ thật sắc. Anh lấy tay vuốt vành tai nho nhỏ của nàng, xong lấy tay xoa bụng.

- Rồi, no da bụng chùng da mắt rồi phải không?

Nàng chỉ tay lên ghế sofa, nói tiếp:

- Anh nằm đó nghỉ đi.

Ngữ vội vã dọn dẹp chén đũa vào bồn rửa phụ nàng thanh toán chúng. Nàng biết Ngữ sẽ không ở lại đây đêm nay, vì những thói quen như thích uống rượu nho, như pha trà uống sau bữa cơm hôm nay vắng mặt, nhưng nàng vẫn muốn tạo nên cơ hội đó để giữ anh bên nàng. Khi gặp lại nhau, nàng xóa hẳn những gì thuộc về quá khứ của Ngữ, vì kinh nghiệm sống đã dạy cho nàng biết chỉ có hiện tại là sự thật. Người nàng chọn làm chủ căn nhà này phải là Ngữ, không thể là một người đàn ông nào khác.


*****



Thấm thoát đã sáu tháng trôi qua. Một hôm đã khuya, thấy số điện thoại của nàng hiện lên trên máy, anh biết nàng mới từ Việt Nam về lại nhà. Anh cùng nàng nói chuyện đến 2 giờ sáng. Sáng hôm sau, Ngữ biết nàng đã ngủ dậy, anh gọi điện cho nàng, định bụng rủ nàng đi ra biển chơi, trong dịp nghỉ lễ ngày Độc Lập Hoa Kỳ.

Khi đến nhà nàng, anh thấy nàng đã đứng trong bếp với cái khăn mỏng cuốn trên tóc. Sau khi nhận bó hoa nàng ôm lấy anh, khẽ nhảy điệu slow theo tiếng hát Quang Dũng đang trình bày bản Ru Tình từ máy nhạc. Da thịt nàng mát và mềm, thơm thơm mùi hoa dại. Ký ức chợt khơi lại kỷ niệm xa xưa của anh và nàng. Chợt Ngữ muốn cưỡng lại cảm xúc, khẽ lơi vòng tay ôm, thấy nàng vẫn ôm chặt, nên anh không nỡ làm nàng thất vọng.

Ngữ ra vườn tìm thêm vài cánh tường vi để trang trí thêm vào chậu hoa, nàng sắp chén bát chuẩn bị bữa ăn. Nàng vẫn thích được ngắm anh cắm hoa trang hoàng căn nhà thiếu bóng dáng đàn ông đã nhiều năm qua. Lúc nào Ngữ cũng cắm 2 chậu, 1 cho bàn ăn, và 1 cho hành lang lên phòng ngủ. Mặc dù nàng đã học cắm hoa qua trường lớp, nhưng nàng để dành cho anh đặc quyền ấy. Thi thoảng, nàng góp ý vào "tác phẩm" của Ngữ cho vui.

Sau bữa cơm, anh ôm nàng vào lòng nghe nàng kể những chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua ở Việt Nam, và nhiều dự tính cho tương lai của nàng ở Hoa Kỳ. Căn nhà riêng ở Sài Gòn đã được bán với một số lời rất cao. Nàng muốn về đây đầu tư địa ốc và chơi cổ phiếu. Ngữ lắng nghe và hướng dẫn sự suy nghĩ của nàng trở về sự bình an. Anh quan niệm khi tâm được bình an thì những quyết định đều có nhiều cơ hội lành hơn. Nàng tính toán rất giỏi, nhưng đôi khi lại hơi ôm đồm hơn sức giới hạn của nàng. Hai người ôm nhau ngủ một giấc nhẹ nhàng như trẻ thơ.

Trong giấc ngủ, Ngữ chợt biết là nàng đã đóng cái đinh cuối cùng vào cái hòm lãng mạn của anh bằng tiếng rên nhỏ cưng ơi khi hai người cùng đến đỉnh dục cảm. Một vòng tròn đã được trọn vẹn xoay tròn giữa hai tâm linh. Anh nhìn thấy tất cả những ánh nến được thắp lên trong đêm. Nàng đã khóa hộ anh cánh cửa sổ ảo tưởng bằng cách cho anh trọn vẹn những điều tình tứ nhất mà anh có thể mơ. Dư ảnh nhiều người đàn bà đi qua đời anh chợt yên bình tựa những cánh hoa đang nở bên sân.


(viết xong ngày July 5.2005)