19 February, 2011

thư gửi dì

Cô Vân thương mến,

Sau buổi điện đàm vừa rồi của cháu và cô từ tuần trước, cháu vẫn suy tư về câu nói của cô "sống bấy nhiêu năm rồi, bây giờ thử dùng trí tuệ của mình mà thắp sáng đời mình. Còn sức khỏe, chẳng phải bận tâm chuyện cơm áo,
không đi chơi được thì chỉ có chính mình thiệt thòi. Cuộc đời này còn bao nhiêu sàng khôn để học. Đi được thì hãy đi!"

Cháu nhớ đến Krisnamurti "So the beginning of freedom is self-knowledge, and self-knowledge is not in the withdrawal from life but is to be discovered in the relationships of our everyday existence." Vâng, bây giờ cháu không còn bị ràng buộc bởi bất kỳ hệ lụy nào, cháu có thể một mình ngao du đây đó. Có những lúc ngồi một mình suy tư định hướng, cháu vẫn nhớ đến lời cô nhắn nhủ. Đôi khi bất chợt muốn ngồi im trong một căn phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi để chiêm nghiệm đời sống; đôi khi bất chợt cũng muốn tung hoành đây đó cho thỏa chí giang hồ. Cơ hội chỉ đến có một lần, và đây là thời điểm tốt nhất để thử thách. Cháu đào sâu vào trong trái tim mình để nghe tiếng nói của nó như lời khuyên của bà Tamaro. Cháu hiểu rõ cháu hơn từng ngày một. Ngày hôm kia, trong giây phút chẳng ngờ, câu trả lời đã đến. Nó bảo cháu "hãy tìm về nguồn nước!" Câu trả lời này vang lên khi cháu đã hoàn toàn hài hòa với sự cô độc của mình.

Trái tim mỗi người đều là bông hoa. Đọc lại những dòng chữ ngày nào, tích tụ lại cũng từ hơn 10 năm qua, cháu nhận thấy đóa hoa tự do là của cháu. Bao nhiêu năm trăn trở với nó, bám vào mộng mị để tìm một phương trời bao la. Đến một hôm thấy tất cả điều đó là ảo tưởng, để rồi hai bàn chân cảm nhận được mặt đất, để tìm thấy cái tự tại vốn có từ thủa nào. Những điều hứa hẹn, những điều tân toan, rơi xuống và tan biến ngay trước mình. Và chúng cũng kéo theo nhiều bóng hình quanh cháu. Kể cả bóng hình của ai đó rất gần mình trong tâm cảm cùng ý nghĩ. Chỉ có thể nói "gần" thôi, gần cái này lại xa cái khác. Hì! Sự hiện hữu (existence) mà Krisnamurti đề cập đến là một tổng thể, trong đó cái hệ lụy tình ái ở thời điểm này thật sự là rất mong manh trong cháu.

Như cô cũng đã biết trong suốt thời gian nhìn cháu lớn lên từ chú bé hài nhi đến tuổi đi học, lập gia đình, có con, rong ruổi theo giấc mơ, và hôm nay viết lên những dòng này gửi cô, mối tương quan máu mủ đã ràng buộc và nuôi dưỡng tâm tính từng người thế nào trong gia đình. Mọi người còn ngồi được với nhau cũng vì có chung một quá khứ thăng trầm cùng nhau. Mẹ cháu và cô gần nhau hơn là cậu hoặc cô út trong nhà. Cháu còn nhớ ngày cháu còn bé, mẹ cháu và cô cùng ngồi bên nhau những buổi sáng tinh mơ giặt 2 thau quần áo cho mọi người. Mối tương quan đó hoàn toàn khác biệt với mối tương quan của cháu và em cháu. Từ đó cháu nghiệm ra được bản thể của tình thương là hành động. Cháu cũng đọc được đâu đó "Người yêu thương bạn thật lòng, không thể là người để bạn đơn độc bất kể là khi bạn buồn hay vui". Vậy, từ hạt mầm đến khi trổ hoa kết trái là một hành trình tiến hóa không thể nào xảy ra cấp kỳ được. Sự sống nào cũng phải trải qua chu kỳ va chạm với hiện thực của bản chất như dòng nước chảy ra từ nguồn cho đến khi tan vào đại dương. Và, sự sống bông hoa của cháu có lẽ phải tìm về nguồn của nó là những chuyến đi xa như cô đã từng nhắn nhủ.