19 February, 2011

thư gửi dì (2)

Cô Vân thương mến,

Hôm nay ở đây nhiệt độ lên tới 75 độ F. Đêm qua cháu thức khuya để làm một cái laundry list.

Thích:
tinh thần tự nguyện
ăn chay
nhà thoáng
ít đồ đạc
yên tịnh
cà phê
hút thuốc
lè phè
xem kịch / nhạc sống
học violin / tiếng Hoa
ôm, hug / nắm tay

Không thích:
Người chủ quan

Mục tiêu: Sống tài tử, giản dị, không gò bó, lãng mạn

Cái tính phóng khoáng không thích tiểu tiết của cháu chắc cô cũng không lạ gì!

Trưa nay, cháu nấu canh bắp cải cà chua, làm chả trứng cà chua ăn với cơm. Chợt nhớ đến tuyển tập truyện ngắn của Chekhov có đoạn cháu rất thích. Cháu ghi ra đây cho cô đọc nhé.

- Tôi muốn hỏi rằng: vườn cây này rồi sẽ ra sao sau khi tôi nhắm mắt? Thiếu tôi khu vườn này sẽ không thể tồn tại được một tháng trong cái dạng mà anh đang trông thấy bây giờ. Tất cả những bí quyết thành công không phải ở chỗ khu vườn này rộng và có đông người làm công, mà ở chỗ là tôi yêu công việc này, anh có hiểu không? Tôi yêu công việc này có thể còn hơn là yêu bản thân mình. Anh hãy thử nhìn tôi mà xem: tôi tự mình làm lấy tất. Tôi làm suốt từ sáng sớm cho đến tối mịt. Tự tay tôi chiết cành, ghép cây, tự tay tôi tỉa bỏ, tự tay tôi trồng cây, tôi làm lấy tất. Khi có người định giúp tôi một tay, tôi ghen tức và nổi cáu đến mức thô lỗ, cục cằn. Tất cả bí quyết là ở tình yêu đối với vườn cây, tức là ở con mắt thạo nghề tinh tường, ở đôi tay khéo léo, ở tâm trạng là nếu có đi đến nhà ai chơi chừng một tiếng đồng hồ thì ngồi thân một nơi còn đầu óc thì ở nơi khác; lúc nào cũng lo ngay ngáy không biết ở vườn nhà có chuyện gì xảy ra không. Vậy khi tôi chết rồi thì ai sẽ trông coi vườn cây thay tôi? Ai sẽ làm việc? Người quản gia chăng? Bọn làm công ư? Có phải thế không? Cho nên tôi muốn nói với anh, anh bạn thân mến của tôi rằng: kẻ thù đầu tiên trong công việc của chúng ta không phải là thỏ, không phải là sâu bọ, không phải là sương giá, mà là những người xa lạ.

(Nhà Tu Hành Vận Đồ Đen - Chekhov - Phan Hồng Giang chuyển ngữ)

Cuộc đời là sự hiện hữu (existence) - cái vỏ, mà tinh thần (essence) của nó phải chăng là sự sống; như nén nhang cái nến hiện hữu đó, mà ánh lửa khói bay chính là hình tướng sự sống của chúng. Nhiều người quanh ta hiện hữu mà họ có sống đâu? Suốt ngày tất tần tật đi làm để trả bills, để đêm về ăn qua loa, bật TV lên xem, rồi đi ngủ cho đến sáng hôm sau. Ai may mắn lắm thì có cơ hội được yêu công việc mình làm hơn yêu mình; có phúc lắm mới có thể yêu cuộc đời hơn yêu mình. Cô cùng cháu qua đây từ năm 1975, chúng ta đã quá quen thuộc với mạch sống ở nơi đây. Giờ đây trong cháu manh nha một cuộc cách mạng nhỏ thôi. Đố cô biết đó là gì?

PS: À, có 2 câu thơ này hay quá! Cô thưởng thức nhé!

Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt
Vạn lý vô vân vạn lý thiên
(Trần Thái Tông)

Ngàn sông lặng nước ngàn trăng hiện
Muôn dặm không mây muôn dặm trời