20 February, 2011

thư gửi dì (3)

Những buổi sáng nơi đây bây giờ có tiếng chim ríu rít trên cành. Thi thoảng có con sóc nhỏ chạy tưng tưng trên bãi cỏ xanh tìm thức ăn. Trưa nay nóng đến 80 độ F, mà không một ngọn gió. Cháu luộc bún chiên đậu phụ ăn trưa. Xong rồi cũng lừ đừ như con cá chẳng viết được gì. Nằm chợp mắt chút xíu, đi tắm, rồi ngồi viết những dòng này gửi đến cô.

Trong lúc ngắm nhìn dòng nước chảy từ trên đầu xuống chân, cháu nhớ đến bà hàng xóm. Tuần trước trong một câu chuyện chẳng nhớ bắt đầu từ đâu, bà ấy bảo khi cần "renew" tâm tư, bà ngâm người trong bồn nước, để trở về trạng thái như một bào thai trong bụng mẹ. Rồi cháu liên tưởng đến những chiếc thuyền trôi trên sông. Chậm hơn hoặc nhanh hơn dòng nước, thuyền dễ bị lật chìm. Rồi lại liên tưởng đến cuộc đời là một vũ trường câm lặng, ai muốn nhảy điệu gì, lấy cái headphone của điệu ấy đeo vào để ra sân. Miên man miên man đến ông Osho "cuộc đời là dòng sông lúc nào cũng chảy!". Trở lại thực tế là mình đang gội rửa những hạt bụi li ti, màng mồ hôi đang bám vào những lỗ chân lông làm mình khó chịu phải đi tắm cho tươi tắn lại. Cũng cùng dòng suy tư, phải chăng sau khi chúng ta bỏ xuống những gì không còn phù hợp với bản chất của mình, chúng ta sẽ thư thái hơn không? Tựa như cái garage chất chứa quá nhiều đồ không xài đến sẽ đem đến sự ngộp thở khi thấy nó không? Rác rưởi trong tâm thức mình là gì? Phải chăng là nỗi sợ hãi vu vơ mọc lên từ ký ức chăng? Hay từ lòng tham đắm? Hay từ cái gọi là vô minh? Trong không gian có nhiều làn vi ba mà ta phải dùng những loại dụng cụ khác nhau để đo nó. Cái điện thoại di động sẽ được cấu trúc khác hơn là cái radio. Cấu trúc hiện thành cái TV sẽ khác hơn cái máy đo hạt tâm nguyên tử, vân vân... Vậy, bản thể của sự sống là chuyển động. Nhưng chuyển động thế nào, thì do mỗi người trong chúng ta đều khác biệt. Từ khác biệt cách nhận thức thời gian, đến khác biệt cách sống; từ khác biệt sức khỏe, đến khác biệt thời điểm sinh ra. Nhưng cái chính cháu muốn nhấn mạnh ở đây là sự chuyển động khi các vật thể tương tác với nhau.

Chắc cô còn nhớ Phương Hoa. Buổi chiều nọ sau khi đi đánh billiards ở Tampa, cháu gọi điện thoại hỏi thăm Hoa và project khá quan trọng ở sở. Hoa bảo là vẫn chưa có thể tập trung được tinh thần để thiết kế nó. Cháu hỏi niềm vui ấm áp lâng lâng này xảy ra lâu chưa, Hoa bảo chỉ có mấy ngày nay. Hoa kể nàng cảm giác như con bướm vừa ra khỏi cái kén còn ướt chưa bay được. Cháu cười, hỏi Hoa còn có thể tìm một expression nào khác để diễn tả nữa không. Hoa hỏi ý cháu. Cháu lại cười, nói rằng "You are in love!"

Sau khi nghe diễn đạt trạng thái "in love" của cháu - trạng thái ngày xưa cháu yêu Hoa thế nào - nhưng không kể rõ nàng là đối tượng, Hoa kể cho cháu nghe là đêm ngày Valentine's Hoa làm bài thơ dài cả 3 trang. Cháu nghe xong, bàng hoàng, muốn khóc! Quen nhau từ cuối năm 83, cho dù ngày ngày viết journal, nhưng chưa bao giờ Hoa làm thơ. Cháu sung sướng được ngắm tình yêu Hoa đang chuẩn bị cất cánh bay vào khung trời xanh mềm mại. Tháng 11 năm nay, Hoa bước vào tuổi 54, bao nhiêu năm qua tình cảm Hoa bị giam trong vực tối tưởng như không thể nào kết hoa, giờ đây nó đang tỏa hương đằm thắm cho Hoa đón nhận. Như sau khi bị đắm thuyền, mà cháu là người đang ngồi trên bờ cát chờ Hoa trong tuyệt vọng, đôi mắt Hoa đang hiện dần rõ hơn và đang nhìn cháu. Hoa đặt tên bài thơ đó là "Arrival!" nếu không tìm thấy chữ nào đạt hơn. Tình bạn gián tiếp thăng hoa đời sống cho nhau thật nhẹ nhàng và thông thoáng. Sau lần liên lạc kỳ này, cháu biết rõ hơn về MBTI nhờ Hoa bổ túc thêm, để rồi từ đó cháu nhìn thấy rõ mọi chuyện phức tạp ngày xưa mà không biết gỡ ra từ đâu. Tình bạn của cháu và Hoa, không ai bảo ai trong thâm tâm đều biết sau gần 30 năm, đến đây là kết trái. Nó nhẹ nhàng và bình an như một cánh cửa mở ra rồi khép lại. 

Thầy cháu khi xưa có dạy "thông suốt những gì cần phải thông suốt, dứt bỏ những gì cần phải dứt bỏ, tu tập những gì cần phải tu tập, trau giồi những gì cần phải trau giồi". Và sau khi cháu chuyển động, tất cả mọi chuyện chung quanh đều chuyển biến theo sắc mầu và cá thể riêng biệt, như chiếc lá rơi xuống dòng nước tạo thành những vòng tròn dễ thương kia. Có những chuyển biến đột ngột xảy ra đó, nhưng nguồn của nó đã bắt đầu từ thủa nào, cô nhỉ? Có đột biến mình gọi là cách mạng, hoặc nổi loạn, nói chung là sự chuyển động không ngừng trong tâm thức. Ngay hiện tại, tâm thức của cháu cô phẳng lặng như mặt hồ nhưng đang chuyển động. Hì! Cô là người mẹ tinh thần của cháu; ngày xưa còn bé, cô dạy cháu đồng âm nhưng không đồng vọng, và cháu tin rằng cô đang chung vui niềm vui cháu đang có qua những dòng chữ này. Cháu tạm ngưng nơi đây, chúc cô và mọi người sức khỏe.