08 October, 2011

October 8 (2)

Ăn trưa xong, tôi lững thững về nhà nghỉ. Vừa bấm chuông thang máy, nàng gọi báo tin còn 1 phút nữa nàng đến. Tôi vội vàng vào phòng lấy địa chỉ Hoan's Gallery, để đến xem những tác phẩm nhiếp ảnh của Hoan, người nghệ sỹ mà tôi đã được biết tên tuổi qua tạp chí văn nghệ, trên chuyến bay từ Nam Hàn vào Sài Gòn từ tháng trước.

Phòng triển lãm trên lầu một, 23 đường Lý Tự Trọng, thật ấm cúng với những khung hình kích thước bằng nhau treo trên tường. Ở đấy, chúng tôi gặp cô An, người đã trò chuyện về sinh hoạt thường ngày, cùng vài dự tính trong tương lai cho phòng triển lãm. Tôi rất mừng vì đã tìm được một nơi để tôi giới thiệu nhiều nghệ sỹ ở Hoa Kỳ tôi đã từng quen biết trong nhiều năm qua với người thưởng lãm mỹ thuật ở Sài Gòn.

Lúc ra cửa, trời đổ mưa. Nàng rủ tôi ngồi dưới mái hiên trú mưa. Mưa lớn. Nàng mua cho tôi và nàng mỗi người một ly cà phê sữa đá, rồi bật nhạc từ máy điện thoại di động 2 bài nhạc, "Tình Ca Phố", và "Những Ô Cửa Xanh". Tôi ép tai sát vào nàng, vừa uống cà phê, vừa hút thuốc, tay trái ôm qua lưng nàng. Nàng vui lắm, đón mưa xuống như con nít, tay chân hoạt náo hẳn lên, trên môi là nụ cười thật tươi. Nàng bảo "chưa núp dưới mái hiên chờ mưa qua, chưa được gọi là thưởng thức Sài Gòn. Chưa phóng xe trong cơn mưa, dù che áo mưa lớn mà vẫn ướt, chưa được gọi là biết Sài Gòn." Nàng nói gì nàng nói, tôi cứ lấy mũi trên vai nàng hít hà hương thơm tỏa trên áo, trên tóc, trên da thịt nàng.

Trước mặt chúng tôi là Bệnh Viện Nhi Đồng 2, tôi buột miệng nói "đang tình tứ mà nhìn qua bệnh viện, mất cả lãng mạn". Nàng cười, rồi nhìn vào khoảng không nói bâng quơ vài dòng tâm cảm... "trong cái tầm thường nhất vẫn có những cái rất lãng mạn ..."

Mỗi người là một nghệ sỹ. Trong cuộc sống mỗi người, ai cũng hình dung và thiết trí những ngày họ sống như nhà nghệ sĩ thiết lập không gian và điều kiện để hoàn thành tác phẩm nghệ thuật. Những cơn mưa mùa nắng, những dòng ký ức đã trôi xa, những cơn sóng mơ ước cho tương lai quấn quít vào nhau tạo nên một mô hình đặc trưng cho chính cái tâm tuy chung mà riêng trong cõi người ta. Vì thế, em thấy mỗi người trong cuộc đời là người nghệ sỹ chân chính.
 
Nàng đáng yêu nhất vào những lúc như thế này. Những gì nàng nói ra trở thành ký ức của tôi.