31 October, 2011

November 1

Ahhhh! Hôm nay là ngày đầu của tháng 11. Tiệm phở thường ăn mỗi buổi sáng, đóng cửa 2 ngày. Tôi điểm tâm bằng ly cà phê và bát cháo tim heo. Nhìn qua bên kia con hẻm, người ta bán sữa đậu nành, bánh mì, rau quả, thịt thà. Nhộn nhịp. Các em học trò túm ba túm bảy mua từng bịch sữa đậu nành đem đi.

Hôm qua đến bữa giỗ bố của anh Sơn - một người họa sĩ tôi mới quen - ở nhà anh Đức là em trai anh Sơn. Trong bàn tiệc, gồm có 6 người đàn ông Việt Nam khề khà uống bia nhậu nhẹt. Tôi từ chối khéo với lý do sức khỏe, chỉ uống nước lạnh. Anh Sơn ăn chay đã hơn 12 năm nay, nên ăn sau cùng với vài món chay cho vợ anh Đức nấu. Tôi nhận xét thấy hình như đàn ông Việt Nam vẫn chưa có khả năng trở thành người bạn đường với người vợ của mình. Cứ như là ông vua, ra lệnh cho con phải ngồi xuống ăn cho dù nó không đói; ra lệnh cho cháu đóng cái cửa, ra lệnh cho vợ thêm cái này, bớt cái kia. Thậm chí cả cây tăm cho bạn mình, cũng sai vợ đi lấy! Haizz!

2.

Để tránh cho nhiều phức tạp người này mai mối, người kia giới thiệu - bây giờ đến đâu, gặp ai - tôi cũng giới thiệu nàng là bà xã của tôi. Mà thật lòng, tôi đón nhận nàng với tình cảm này; và nàng cũng cảm thấy yên ổn trong đó. Xã hội nơi đây chẳng có gì phức tạp, nhưng tôi chỉ muốn giảm bớt đi những lạm dụng liên hệ tình cảm. Thí dụ, người nào đó giới thiệu tôi với một người bạn để quan hệ tình cảm, thì chính người ấy đã có một quyền năng khác với ngày thường để được favor gì đó sau hậu trường. Lang bang một thời gian, xem xét cách người ta hành xử, tôi cũng hiểu rõ lý do và cách họ suy nghĩ. Tôi chẳng lấy đó làm phiền, nhưng... chỉ muốn làm giảm đi màn kịch của họ. Ở đây, khi bạn được giới thiệu hơi đặc biệt ở trong một đám đông, nhớ một điều là chính bạn đang bị làm con cờ cho ý đồ nào khác của ai đó. Hì!

3.

May mắn cho tôi là tôi không uống được bia rượu, không thích quan hệ gái gú qua đường, nên ít khi bị lôi kéo vào những buổi múa rối. Chỉ còn 2 ngày nữa, tôi thu gọn đời sống mình với nàng, sách vở chữ nghĩa, người thân gia đình nàng, với không gian vừa đủ tiện nghi để kéo dài đời sống nhẹ nhàng lâu bền. Sau gần 2 tháng, cơm hàng cháo chợ, tôi đã ngán ngẩm. Chỉ muốn quay về nhịp độ của người tu sĩ tại gia, cơm gạo lức muối mè, rau luộc, trái cây tươi. Thời gian rảnh rỗi, viết sách tử vi, chuyển ngữ những tác phẩm tôi đã từng trân trọng giá trị, nấu nướng, học thêm tiếng Hoa; còn nàng sẽ đi học vẽ, học viết kịch bản, cùng nhau sống giản dị và thực hiện những gì mình yêu thích nhất.