20 October, 2011

October 20 (2)

Hôm nay là ngày tôn vinh phụ nữ Việt Nam. Hơn ba giờ chiều, nàng đem đến 300 con dế được chia làm 20 bịch ni lông. Chúng tôi làm lễ phóng sinh ở vườn Sở Thú gần hồ sen lớn. Bao nhiêu năm rồi, hôm nay mới trở lại. Lần cuối tôi đến với Hồng, một người bạn học chung trường. Anh ấy là con trai nhưng lại tên Hồng. Lúc còn bé, tôi cũng có cái nghịch tinh quái là thích chọc người khác giật mình. Hôm ấy, trong lúc lui khui nhìn cá dưới hồ, tôi lấy tay đẩy nhẹ vai trái Hồng. Bị mất thăng bằng, chân phải Hồng đạp xuống bùn, lúc nhấc được lên thì cái dép bị bùn chôn mất. Ngay lúc ấy, ăn năn đã muộn. Hồng phải đi bộ về nhà tôi với chỉ một chiếc dép. Về đến nhà, tôi mở tủ tiền (mẹ tôi giao tôi trông coi tiệm tạp hóa vào khoảng năm 1974!) lấy ra 200 đồng bồi thường cho Hồng đôi dép mới. Và hình như sau sự cố đó, tôi bỏ hẳn cái tật quái gỡ đó của mình.

Lang thang trong sở thú một chốc ngắm vườn lan và vườn cây bonsai, nàng chở tôi đến quán Seranata, trên đường Ngô Thời Nhiệm, quận 3. Quán thật đẹp với tòa nhà cũ kiến trúc thời Pháp với những cây cổ thụ cao vút tàn to. Nội thất được trang trí công phu đẹp từng ly với mầu sơn và ánh đèn vừa đủ. Chúng tôi ngồi uống cà phê, ăn tối ngoài sân cạnh hồ cá, chờ buổi ca nhạc được trình diễn hàng đêm từ 8 giờ 30 đến 10 giờ đêm. Trên sân khấu nhỏ, xéo góc với quầy rượu, là vài cái microphone, cây đàn dương cầm, và cây đại hồ cầm (contrabass) đồ sộ. Phòng vệ sinh, bồn rửa tay được trang trí bằng vòi nước kiểu ngày xưa bằng đồng thau. Người thiết kế quán này bỏ nhiều công phu để trang trí thật tỉ mỉ từng viên gạch trên sàn, đến cái bàn được sơn tay, ngay cả cái ghế cũng được dùng nét chính logo của quán. Tuyệt vời! Một buổi chiều đẹp không mưa, gió vừa đủ mát, để nàng tâm sự cùng tôi những cảm súc, những băn khoăn, những điều bí mật cuộc đời nàng. Nghe nhạc đến 10 giờ, nàng đưa tôi về.

Nàng chăm sóc tôi hôm nay như thế!