31 October, 2011

October 31

Sáng nay trong lúc đang nhâm nhi cà phê, sau khi ăn bát phở như thường lệ, một người ngoại quốc ngồi ké vào bàn của tôi. Qua vài câu thăm hỏi, tôi được biết giáo sư Piers, người Úc với quốc tịch Ăng Lê, hiện đang làm giám đốc điều hành cơ quan giúp đỡ sinh viên VN qua ngoại quốc theo diện du học. Ông "Bia" khá cởi mở, ở đây đã hơn 11 năm, có cô vợ còn trẻ người Việt, và đứa con gái đã lên 7 nói hai thứ tiếng Ăng Lê và Việt Nam rất sõi. Tất cả dịch vụ của trung tâm đại diện trên 2000 đại học trên thế giới đều miễn phí. Ông ta nhận tiền thù lao qua các trường đại học mà ông ta đã có công giới thiệu. Trong câu chuyện, ông ta nói tôi đã từng sanh ra ở đây, còn nói được tiếng Việt lưu loát, thì chữ Việt Kiều không áp dụng cho tôi. Ngẫm nghĩ một chút, thấy quan niệm của ông ta hợp lý. Ngồi chơi bên nhau khoảng nửa tiếng, ai về nhà người ấy.

2.

...lời hẹn thề... là những cơn mưa của Trịnh Công Sơn ám ảnh tôi mấy ngày nay. Ở Sài Gòn được gần 2 tháng, bỗng dưng hiểu tâm trạng của Trịnh Công Sơn hơn là thời gian trước đây. Ngày rời Việt Nam, tôi còn quá bé để cảm nhận nó. Những cơn mưa ở Mỹ không đánh thức lên được điều gì trong tôi, ngoài chút u ám của cõi lòng. Vẫn biết những cơn mưa rồi sẽ tạnh, và mặt đất lại khô đi, nhưng vẫn yêu và thăng hoa được những lời hẹn thề. Ô, sao đẹp thế! Nó mong manh như hương một loài hoa. Những lời ca ngợi trong nỗi bùi ngùi của một người thi sĩ đang ngồi giữa hoang liêu. Có ở Sài Gòn, tôi mới thấm được nỗi buồn của Trịnh Công Sơn. Ha! Tôi yêu Sài Gòn, vì nơi đây lưu giữ kỷ niệm của nhiều người thân quen, và bây giờ có thêm kỷ niệm của đời tôi giữa thành phố cùng người. Có vài lần nhớ về Hoa Kỳ, nhưng cái nhớ đó chỉ thoảng qua như một ánh mắt. Chẳng biết thời điểm nào sẽ là dịp tôi được ngồi nhìn lại và ôm ấp kỷ niệm của người thân trong quãng đời qua suốt 36 năm chung sống cùng nhau?