19 January, 2011

1.19.2011

Cô ấy gửi điện thư hỏi: "Sao em không thấy anh có entry gì mới hết zậy!!!". Tôi thật sự không biết trả lời thế nào cho đúng. Một phần vì ở đây dù đã hơn 1 tuần, quá nhiều điều mới lạ để đón vào; một phần vì không có đủ giây phút riêng tư để lắng đọng lại tâm mình. Chiều nay đi ngang qua vịnh Tampa, thấy nước biển xanh ngăn ngắt và bầu trời đẹp những hàng mây, tôi bất chợt biết rằng tôi cần có một nơi chốn để một mình. Nơi đây thời tiết ấm áp, gió biển quanh năm, phong cảnh hữu tình vậy mà không thể say sưa mà viết thì thật là uổng, nếu chỉ có ăn rồi ngủ rồi đi hoang thì cũng cảm thấy phí phí thời gian. Tôi bèn lục lọi trên internet tìm vài chỗ để đi xem vào chiều mai.

Phụng gọi anh Thuyên bằng chú xưng cháu, sinh năm 1968, ngày nào cũng đến chơi với chúng tôi. Cô bạn gái rất đẹp và cũng rất ghen vì Phụng có vẻ lơ là với cô ấy. Tôi cứ cười khi nghe Phụng tâm sự về cuộc tình của mình. Tôi đã từng nghe rất nhiều cuộc tình, và tôi cũng đã từng nghe cuộc tình của tôi, đến nỗi tôi quen thuộc từng tiết tấu từng ngõ ngách của bài nhạc muôn đời này. Từ người của bao thế hệ trước được ghi chép lại cho đến từ những hiện trạng xảy ra chung quanh, tình tiết có thể khác nhau chút chút, nhưng nhịp điệu của nó cũng chỉ có một. Có lần anh Thuyên buột miệng nói "tình yêu chỉ là điều người ta bịa đặt!". Tôi hỏi anh ấy "tại sao không chấp nhận nó là vô thường ngay từ phút giây ban đầu?" Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi. Tôi cười chung vui không nói gì thêm. Nói sao được về một dòng sông lúc nào cũng chuyển động?

Ừ! Tại sao chúng ta không chấp nhận sự chia ly ngay từ đầu? Vì lý do gì mà chúng ta không bằng lòng với những gì đang có trong hiện tại mà cứ chờ đợi một cái gì đó ở đâu đâu? Có người cho rằng gặp nhau do duyên, yêu nhau do nợ, xa nhau do phận.
Phù phiếm không khi đổ thừa cho những lý do bên ngoài? Hì!