30 June, 2011

june 30


1:05 pm

San Francisco. Nắng ấm. Trời xanh.

Để mặc 2 đứa con dắt nhau đi mua sắm, tôi ngồi trong xe ngắm những kẻ bộ hành. Ngẫm nghĩ đời mình, đời người, cuộc sống, như cái bóng đang ngồi bên dòng sông ngắm những đợt sóng trôi qua. Có nhiều điều chẳng còn thích thú đón vào tâm thức, có vài điều chán ngán đến tận óc, và tôi phát hiện ra tôi cần một giấc mơ.

Cuộc sống không mơ nó tịch lặng đến nỗi tôi chẳng còn muốn hiện hữu.

Danh, bạn tôi, gọi điện thoại kể lể chuyện gia đình. Tôi đã kinh qua, tôi biết mình đang đón nhận những dấu hiệu không lành. Sau khi khuyên Danh những điều gì cần làm, tôi nhớ lại chuyện mình. Ngày ấy, cũng tìm một giấc mơ đẹp; để rồi đối diện một cơn ác mộng. Haizz... Chuyện dài nhiều tập của trần gian. Thế là chẳng còn muốn ôm giấc mơ nào.

Rồi tôi lại chập chùng cùng những triền sóng tâm thức. Ngồi đây chờ 2 đứa bé tôi phát hiện thêm nếu không có một lý tưởng để theo đuổi, đi bất cứ phương trời nào tôi cũng chỉ là du khách. Giả dụ như mỗi ba tháng, tôi là một trong những du khách ngồi trên chiếc xe bus 2 tầng dạo quanh vài góc phố ... để ngắm để nhìn ... rồi chụp hình, xôn xao trong giây lát. Sau đó, tất cả cũng lại chìm sâu vào vực thẳm trí nhớ.

5:00 pm

Ăn uống ở Mel's Diner xong, tôi đưa 2 đứa con đến phố Nhật, đậu xe, rồi thả 2 đứa thong dong bên nhau. Tôi ngồi trong xe, bật máy lên gõ vài dòng ghi nhận lại chút nỗi niềm, nghe tiếng chân con chim bồ câu đi trên nóc. Lâu lâu có tiếng éc éc của loài hải âu giữa khung trời. Tiếng xe bus ù ù xa xa, những cành lá xanh um đang phất phơ trong gió. Nơi đây quen thuộc như thủa nào, mà sao tôi cảm thấy thờ ơ mệt mỏi âm u. Tôi nhớ cái hang nhỏ của tôi ở Florida. Cái cảm giác như một du khách ở San Francisco dần hiện rõ hơn làm tôi lạ lẫm với cả chính mình. May mà còn những người thân đang cư trú nơi đây cho tôi còn cảm giác gần gũi.

6:30 pm

Ngồi ở quán Starbucks khu Fisherman's Wharf, đọc thư cô bạn gửi hỏi thăm, và chúc 3 bố con mùa hè vui vẻ, đi đường bình an. Đối diện tôi, một cô người Tầu và người đàn ông trung niên Hoa Kỳ. Hai người cố gắng tìm hiểu nhau qua Anh Ngữ, và họ dùng tay múa may nhiều hơn bình thường. Câu chuyện xoay quanh những gì họ có và họ lâu lâu bật ra những âm thanh tán thán đầy vẻ ngạc nhiên. Sau đó, họ trao đổi e-mail address. Tôi gọi ly cà phê decaf uống cho ấm lòng, vì hôm nay uống đã khá nhiều. Ngồi ngơ ngơ ngắm du khách chờ 2 đứa con dắt nhau đi dạo.

Trời vẫn còn xanh. Nắng chiều vạm vỡ. Ngày cuối cùng của tháng 6. Một ngày hơi nhiều chuyện.