13 June, 2011

June 13



Vâng, tôi đang ngồi uống ly cà phê quán Starbucks ở trong phi trường đẹp rất đẹp Tampa. 7 giờ chiều nay, máy bay sẽ cất cánh đưa tôi về California. 

Thấm thoát mà tôi ở St. Pete, Florida, đã hơn 2 tháng! 

Chỉ có 2 tháng thôi mà tôi cũng bịn rịn mấy ngày. Tôi để đến ngày hôm nay mới lau chùi nhà tắm, hút bụi thảm, bắt mình bận rộn vào giờ chót. Hì hì! Tắt nước, cúp điện, tôi khóa cửa, và giao chìa khóa cho bà Nancy. Mấy ngày qua thấy bà cũng chập chờn vì chẳng ai biết khi nào tôi sẽ trở lại đây. 2 tháng trôi qua, ngày nào cũng gặp nhau, cũng ăn, cũng đi chơi bên nhau, tình bạn của chúng tôi thật ấm áp. Mấy ngày qua, bà cố giỡn đùa, nhưng cũng có lúc đầy quyến luyến khi nhắc đến những quốc gia tôi muốn ghé chơi trong vòng 6 tháng sắp tới. Bà ấy bảo lòng bà không muốn thấy tôi đi, nhưng bà vui khi thấy tôi take an adventure. Bà kể rằng em gái bà ấy dự đoán là tôi sẽ trở lại trong vòng 1 tháng thôi, vì tôi sẽ nhớ cái nhà tắm, cái giường của tôi. Thật sự tôi cũng không biết cuộc đời sẽ đưa tôi đi về đâu trong chuyến đi này. Càng ngày càng nghiệm thấy cuộc sống nhiệm mầu đầy phép lạ, tôi chẳng biết làm gì hơn là giang vòng tay của mình ra thật rộng để đón chúng. Dù sao đi nữa, tôi cũng có chốn để về, cái hang nho nhỏ với cái vườn xinh xinh, ôm cái ao sen có 5 con cá nhỏ. 

Căn nhà đầu tiên tôi mua ở San Francisco vào năm 1996, lúc đó con bé út đã gần 1 tuổi. Rồi căn nhà nghỉ mát ở Sacramento năm 1998, rồi căn ở Renton, Washington. Sau 2 năm lang bạt homeless, giờ tôi có riêng cho chính mình một nơi gọi là home. Chỉ có 2 tháng thôi, mà sao lần này ký ức tôi đầy những buổi chiều oi ả bật máy lạnh để ngủ trưa, ngày tắm nước lạnh ít nhất 2 lần, những tổ ong quanh nhà, những ngọn rau dăm đang xanh um, hai gốc squash đã ra rất nhiều trái ngọt, tiếng cóc kêu ồm ộp, vân vân... 

Vị, bạn tôi, thắc mắc là tất cả ngọt ngào nhất của cuộc sống hiện tại đang bên tôi, vậy mà tôi lại muốn đi tìm cái gì nữa ở chân trời xa xôi kia?  Phải chăng đôi lúc tôi muốn bước ra khỏi không gian đang có để hiểu rõ giá trị của nó không? Tôi không rõ là mình đi tìm cái gì, nhưng cứ rong chơi, cứ đón nhận, cứ lặng lẽ trong cuộc đời này.



2.

ta là đất rộng không sông thì núi
ta là trời cao hết nắng lại mưa
trời đất vô thường ta cũng vô thường

cứ đến
cứ đi
cứ tự tại
những đóa thơ ven đường