01 August, 2011

tâm sự người sống kiếp du mục




Trong ký ức mơ hồ, tôi có cảm tưởng là mình ở một kiếp nào đó đã từng lang bạt không quê hương, đời sống gắn liền với mặt trời, mặt trăng, và sa mạc. Những bài nhạc hoặc phim ảnh về kiếp du mục, đều được tôi hau háu lục lọi. Kiếp người du mục đến đâu cũng bị xã hội khinh khi ruồng rẫy như thành phần bất hảo. Vâng, đời sống vật chất của họ nghèo lắm.

Tôi đã từng muốn quen một người con gái sống đời du mục.

Cô ấy còn trẻ lắm, đang làm nghề vũ nữ và ở chung với bà ngoại. Có những buổi chiều bất ngờ cô ấy đến chơi trong chốc lát, chỉ để uống chai nước, chỉ để ăn trái cây, chỉ để tắm gội, chỉ để ngủ lại một giấc nhỏ, hoặc chỉ để nói vài lời bâng quơ không đầu không đuôi, rồi lại lặng lẽ bước đi nhẹ nhàng như làn khói.

Chia xẻ cùng bạn đoạn nhật ký của cô ấy nhé.

ngày xx tháng xx năm xx

Tôi không còn được nhìn thấy hoặc cảm thấy sự thay đổi từ mùa này qua mùa nọ, tôi khao khát mầu lá cây xanh, và liên tục vật lộn với những cảm súc không chỗ thoát. Tôi phải mất nhiều thì giờ để mở những cánh cửa, để tống không khí ngột ngạt ra ngoài trời. Thay vì thức giấc bởi tiếng chim hót trên cành hoặc những cánh gió xào xạc trên lá, tôi bị thức giấc bởi tiếng động xe tải, giao thông vào giờ cao điểm và tiếng la hét của nhà hàng xóm. Tôi không còn được cảm nhận bầu trời khi chuyển mưa vì tôi không còn ngửi được cái ẩm ướt trong không khí, và khi mưa xuống tôi không còn được đón âm thanh rộn rã của nó trên mái.

....

Tôi yêu biển vì nó đem lại cho tôi cảm giác thông thoáng và tự do, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi sẽ ở mãi nơi đây - hoặc bất cứ nơi nào khác. Bản năng của tôi là phiêu lãng, vì tôi lớn lên trong môi trường ngày nào cũng mới lạ, vì thế tôi dễ dàng cảm thấy tù túng. Tuy nhiên, để hiện thực giấc mơ này của tôi, tôi phải đâm rễ nơi đây.

-m