09 August, 2011

august 9

Như người thợ lặn, mỗi lần tập sự là mỗi lần cố gắng lặn sâu hơn một tị.

Tôi cũng đang tập lặn. Lặn sâu xuống vùng cảm súc của riêng mình.

Hôm qua ra quán cà phê Starbucks gặp Joe, vì anh ta dư dùng cái thẻ wireless card ráp vào máy laptop và muốn bán với giá $10.

Cả nửa tiếng buổi chiều trong quán cà phê, anh ấy giúp tôi setup cái thẻ ấy để làm việc với máy của tôi. Có lẽ tôi phải lập lại trình cho máy vì tôi đã làm hư configuration setting của nó. Cuối cùng chúng tôi chia tay.

Sáng nay, anh ấy gửi text bảo là anh chưa có thời giờ để test nó nhưng anh ấy biết là nó work; nếu tôi muốn, anh ấy sẽ cho tôi.

Như ngày nào tôi sẽ ok ngay, nhưng từ 10 sáng đến giờ, tôi cảm thấy không muốn nhận lãnh nó mà cũng không biết rõ nguyên do. Trong khi đó, chiều hôm qua tôi muốn mua cho được.

Phải chăng cõi năng lượng của lý trí thông thoáng, nên mọi chuyện nhanh như điện; còn vùng năng lượng của trái tim không được như thế? Nó như biển sâu, càng lặn xuống càng thấy đặc kịt. Cả nửa đời sống của tôi trong ngày tháng qua sống trong lý trí nhiều hơn là cảm súc. Bây giờ tôi lại muốn shutdown cái lý trí đó, để tìm hiểu ngôn ngữ câm lặng của trái tim. Vì thế, đôi khi khó viết lách thường xuyên hơn.

Đêm chủ nhật vừa rồi, sau gần hai ngày lặn sâu vào cảm súc tôi mới có thể viết vài dòng tạm biệt một người bạn. Trước khi gửi, tôi có ra ngoài trời đêm đi dạo trong sân để lắng nghe trái tim của mình. Khi thấy sự an bình vẫn còn đó, tôi mới bấm nút send. Một ngày sau, tôi nhận được hồi âm, và người gửi cũng rất an bình với những dòng chữ nhẹ nhàng.

Cả sáu tiếng đồng hồ trôi qua, trái tim tôi vẫn chưa cho tôi thấy tín hiệu nào để trả lời cho Joe.