18 August, 2011

august 18

Thứ Hai vừa rồi, trên đường đưa ông hàng xóm đi chợ, tôi hỏi thăm ông ấy về đời sống của ông ta. Dave, ông hàng xóm năm nay được 62 tuổi, trả lời "the only thing I trust is my parachute!"

Tôi nghe xong, phá lên cười.

Nhưng mặt ông ấy sầm lại, nói tiếp "I can't trust any woman!". Sau đó kể chuyện về người vợ mà Dave đã ly dị, cũng đã đem đến cho ông ta
một lần bị truyền nhiễm đường tình dục.

Cũng khá lâu rồi, trong một buổi sáng uống cà phê bên sân nhà tôi, Dave kể về chuyện mẹ ông ấy. Bà mẹ mà ông chăm sóc trong suốt 10 năm trời trước khi bà ấy qua đời. Dave kể về những uất ức sống nhiều năm với nhiều người "bố" khác nhau. Vâng, bà ấy sống với rất nhiều người đàn ông sau khi hạ sinh Dave là đứa con trai út.

Hôm qua, bất chợt tôi nhớ về cô ấy.

Quen nhau đã hơn 2 năm nay, người mà cô ấy hoàn toàn tin tưởng là chính bản thân mình. Đường đời cô ấy đã vấp phải một biến cố quá lớn, để tự cô ấy phải xây nhiều bức tường, nhiều bức hàng rào để bảo vệ trái tim mình.

Đêm nay, tôi nhìn lại tôi.

Nhận thấy mình vẫn còn trong sáng và hồn nhiên. Tôi nghĩ đó là bản tính của mình khi sinh ra đời. Lúc nào cũng lạc quan, mơ mộng, cho dù đời mình cũng có quãng xám xịt chẳng ngờ đến.

Và đêm nay, tự tôi thấy tôi già.

Ở Florida mùa này nhiều muỗi. Ngày nào cũng có ít ra 1 con viếng thăm tôi. Tôi già đến nỗi mặc kệ nó, cho chích và lấy đi một chút máu. Ngứa một chút rồi thôi. Chẳng phải vì tôi từ bi đâu. Vì thấy rằng cái năng lượng cơ thể dùng để tạo ra chút máu đó, so với năng lượng để săn đuổi nó để rồi giết nó, thì phương cách hiến dâng nhẹ nhàng hơn.

Hì!