20 August, 2005

Rainer Maria Rilke

Buổi chiều êm ả. Những đứa bé đạp xe dạo quanh khu nhà mobile home, có đứa thẩy bóng rổ, có đứa đứng nhìn. Vài người đàn bà vừa đi dạo vừa tâm sự ven theo nẻo đường cong cong. Tiếng chó sủa đâu đó.
"Không biết anh có secret nào để chỉ em út làm sao giữ & viết được tiếng Việt và làm thơ hay như vậy? Hay là mình phải có khiếu & tâm hồn nghệ sĩ?" T. hỏi tôi. Người có khiếu hoặc có căn cơ, thì mau thành công trên đường học hỏi. Nếu không có khiếu, luyện tập bằng cách viết hàng ngày như viết nhật ký. Cái quan trọng là ý, còn lại chỉ là phương tiện và kỹ thuật. Phương tiện và kỹ thuật có thể trau giồi bằng cách đọc nhiều, biết phân tích kỹ thuật hành văn. Làm thơ cũng vậy! Quan trọng nhất vẫn là ý thơ. Muốn có ý, mình phải biết mình muốn nói gì. Muốn biết mình muốn nói gì, thì chỉ có một cách duy nhất là đào sâu trong tâm tư của mình.
Buổi chiều êm ả. Sau giấc ngủ trưa. Sau khi rửa bát. Sau khi nghe truyện đọc Hồ Biểu Chánh. Sau khi nói chuyện với chị Tám Khánh Hội :) Và sau khi nói chuyện với Hỉ. Tôi chợt nhớ ra những lá thư của Rainer Maria Rilke, mà tôi đã một thời say mê, và đã có dịch thuật vài lá thư của ông ta. Nhớ ra là tôi không còn giữ bản dịch ấy, tìm trên Net thì may quá thấy được lá thư thứ nhất được chuyển ngữ qua tài của Phạm Thị Hoài. Với tôi, lá thư thứ nhất là lá thư hay nhất trong 10 lá thư.
Mời bước chân bạn vào... "ông hãy tả những nỗi buồn và niềm mong ước, những ý nghĩ thoáng qua và lòng tin vào một cái đẹp nào đó - hãy tả tất cả với lòng chân thành tha thiết, thầm lặng và nhẫn nhục, và hãy sử dụng mọi vật quanh ông, những hình ảnh trong mơ và những đối tượng của hồi ức làm phương tiện diễn đạt."