06 August, 2005

Valentine 2003







Đêm về trên mặt đường trơn trượt bóng loáng vệt đèn. Xa lắm rồi cái tuổi đôi mươi. Dòng thác lũ đổ xuống gió bão, quanh co cuộn sóng, rồi cũng đến lúc thanh thản. Ắng lặng.

Tôi lênh đênh như nhúm lông bồ câu giữa gió trong hơi thở Em lồng lộng.

Trọn vẹn. Tự do. Cô độc.

Trôi qua từng ngọn sóng nhấp nha nhấp nhô, tiếng vỗ lặng lờ có khi rõ mồn một như âm thanh tích ta tích tắc; có khi lưu luyến như khói trắng lượn quanh buổi chiều.

Trôi qua đỉnh cao có tiếng gió cười cợt khoan thai, lẫn chút bi hùng trải trên rừng núi.

Dồn dập thúc gọi như những hạt mồ hôi rơi trên sa mạc. Trìu mến tựa người mẹ đang tắm gội cho con thơ. Lúc lạnh băng ngọn gió mùa đông. Thoang thoảng khói sương sáng mùa thu.

Tôi bay bay trên từng con phố xa. Lênh đênh thật nhẹ, thật chậm như linh hồn được tái sinh đi thăm lại từng con đường đã đi qua.

Huyền bí len lỏi về đầy nhựa vườn lá nhiệt đới.

Da thịt ửng căng như nụ hoa đang mở từng cánh dưới ánh nắng lung linh.

Con ruồi xanh tê liệt dưới sự nhiệm mầu của tơ Em vô hình vô ảnh, đang tái tạo không gian ánh sáng muôn mầu nhảy múa.

Trong giấc ngủ nghe loáng thoáng tên tôi, tỉnh ra chỉ cảm giác trên môi là nụ cười mỉm bí ẩn.

Em cầm tay dẫn dắt vào cõi âm u hun hút, rồi kéo tràn lên cao chạm vào mây trời. Cho tôi thấy cái đẹp ấy là kết tinh của sự không vẹn toàn, của mong manh phù du, của yếu đuối não nùng, của đôi mắt biết một lần nhắm lại muôn đời...

Cái đẹp ấy ẩn trong lời cầu nguyện của đá vỡ trên mặt đường.

Tôi xin cưới cả trần gian, có Em làm phù dâu.

Em. Là.