07 August, 2005

mộng mị 08072005


Cả một ngày tôi sống, đối với bạn có lẽ sẽ thấy rất ư là tẻ nhạt. Trong đầu tôi là những ý niệm chợt đến rồi chợt đi như gió thoảng. Trong khu vườn hoa lá xanh, nghe chúng xào xạc nghiêng nghiêng ngả ngả cũng vui tai. Ai nói gì tôi cũng nghe, rồi tôi lại im lặng ngay cả trong tư tưởng. Suốt thời gian qua, tôi chạy tôi nhảy tôi leo tôi trèo, tôi buộc tôi cởi, tôi nghịch tôi phá, tôi bay tôi lượn. Đến khi nghiệm được cái sinh cái diệt, cái chẳng sinh chẳng diệt, cái không sinh không diệt thì… mọi chuyện đã đổi khác. Có lúc, tôi cười khà khà với cái ảo của đời sống con người. Có khi cười mỉm vì cái gì phải là tất phải là. Dù đối tượng có khùng điên đến mức nào chăng nữa, chân lý vẫn là ánh nắng soi chiếu bóng đêm. Cứ thản nhiên nhìn khúc cây trôi dạt trên dòng nước. Sóng đánh bờ này, sóng đánh bờ kia, dập dềnh trôi trôi. Chẳng cần phải làm gì. Khi làm là phải làm rốt ráo. Ngày xưa cứ tưởng mình giải quyết được nhiều lắm, nhưng khi nhìn lại thấy rối hơn. Giải quyết vấn đề ở ngọn là thế. "Còn giải quyết ở gốc?" Khi ta biết điểm tựa ở đâu, chỉ cần “điểm” vào đó là dứt khoát vấn đề gọn ghẽ nhanh chóng. Bởi thế, tôi cứ tà tà phất phơ chẳng bận tâm chuyện gì. Sự tẻ nhạt như ly nước trong. Khi bạn còn thích uống bất cứ loại nước nào khác, ngày đó trong định kiến bạn còn thấy đời sống tôi là một sự buồn chán. Tôi cũng không trách bạn đâu. Bạn hãy sống như ý bạn mong muốn, khi nào thích tẻ nhạt thì ghé thăm tôi nhé. Tôi mời bạn uống nước lọc.