06 August, 2005

Nguồn suối hạnh phúc

(riêng tặng TLH)







"Nguồn suối đó có bao giờ cạn không?"

Ông lão nhìn vào đôi mắt con bé tròn và đen như hột nhãn.

"Không, bé ạ! Múc hoài chẳng bao giờ cạn!"

Mặt con bé rạng rỡ.

"Vậy thì ông dẫn bé đến đó cho bé được ở đó luôn đi."

Ông lão ngồi im lặng không trả lời. Chân trời xa vắng và xanh lơ. Con bé phụng phịu lắc lắc cánh áo tay ông.

"Dòng suối đó không phải cho tất cả mọi người bé ạ! Chỉ có những người cô độc mới đến được nơi đó." Gã nhìn xuống cọng cỏ xanh ngay chân mình.

"Cô độc nghĩa là gì?"

"Có nghĩa là người lúc nào có nhiều kẹo cho người khác, mà chính người ấy không bao giờ ăn kẹo. Bé hiểu không?"

"Thế chừng nào bé là người cô độc, bé mới được đến giòng suối đó? Mà khi bé đến đó, bé có gặp ông ở đó không?"

"Cũng có thể bé sẽ thấy tôi ở bên kia bờ. Người cô độc có bổn phận phải chia kẹo cho người khác, bé quên rồi sao?"

"Ờ, há!"

Từng cơn gió nhẹ thổi gợn sóng cánh đồng cỏ. Chiếc võng đu đưa con bé thiu thiu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nó thấy nó đang tung tăng chạy xuống triền dốc thoai thoải có tiếng nước róc rách vẳng lại từ nơi xa.



đồng cảm


"Ông ơi!"

Nghe thấy tiếng gọi, ông lão quay lại dò xét nét mặt con bé. Mái tóc vừa được cắt xén gọn ghẽ. Chiếc áo đầm mầu xanh da trời ánh lên khuôn mặt bầu bĩnh.

"Tại sao anh ấy lại nhặt từng con ném trở lại biển?"

Ông lão chợt nhớ ra chuyện anh chàng gỡ từng con sao biển trả lại cho biển xanh kể cho con bé ngày hôm kia.

"Tại vì tụi nó đang bị mắc cạn. Con nào về nhà trễ giờ, mẹ nó sẽ lo lắng lắm. Mẹ nó sẽ phạt nó, giống như hôm nọ bé phải quỳ gối vì không nghe lời mẹ đó."

Con bé ngồi im lặng một chốc.

"Sao biển có tên như bé và mẹ không?"

"Có chứ!"

Nó nhặt lên một vỏ sò, rồi chạy ra gần mặt nước.

"Bé con làm gì đấy?"

"Con này hư, bé đem nó về nhà. Bé không muốn nó bị mẹ nó phạt."

Con bé chạy lên triền đồi, ngó xuống lấy tay vẫy vẫy chào, rồi biến dạng vào rừng cây. Mặt nước nhấp nhô khẽ vỗ vào bờ. Xa xa là những cánh chim bay ríu rít trên nền trời tím thẫm.

Nụ hoa dại con bé để quên trên tảng đá.


con đường

Mỗi buổi chiều con bé xuống bãi tìm ông già mà chẳng thấy tăm tích gì. Nó băn khoăn không biết bị bệnh, hoặc chuyện gì đã xảy ra mà không thấy bóng dáng ông lão.

Nó gọi nhớ trong ký ức hình dáng ông già ngồi dựa lưng vào tảng đá nhìn ra biển.

Những con ruồi vo ve quanh cánh rong mùi muối mặn. Đi quanh vách đất lởm chởm muôn nghìn vỏ sò vỡ bám cứng như đá, nghe nhịp nước vỗ mãi cũng chán, con bé đi tìm con ốc con sò sót lại trên mặt cát, đem ra xa thả vào nước.

Một tuần lễ buồn lặng trôi qua.

Nó thầm nghĩ chắc ông già đã về lại bên con suối, mai kia cũng sẽ trở về với nó. Trước khi về nhà, nó ngân nga dòng nhạc trong trí nhớ, và bắt đầu múa một mình trên bãi cát. Có lần nọ thấy ông già say sưa nhìn nó múa ca, mẹ con bé nói với ông già "nó sinh ra để múa để hát." Ông già khe khẽ gật đầu, rồi thầm thì vào tai mẹ nó. Nó thấy đôi mắt mẹ long lanh.

Đêm đêm, trước khi đi ngủ, nó tưởng tượng một con suối mềm mại trong văn vắt, có ông già đang phát kẹo cho từng người chung quanh. Những vị thần có đôi cánh mỏng ngồi trên những cành cây thổi sáo múa ca trong ánh nắng lụa là. Nó múa điệu vũ thật nhẹ nhàng, thật đẹp như cánh bướm bên rừng cỏ đầy hoa thơm. Lần nào kể cho mẹ nó nghe chuyện giòng suối, mẹ nó cũng ôm nó vào lòng thật êm thật ấm. Con bé thấy mẹ lúc nào cũng là thiên thần như lời ông già nói.

"Mẹ!"

"Gì đó nhóc con?"

"Sao mẹ làm y tá?"

"Vì mẹ kính mến và yêu thương người bệnh, mẹ thích chăm sóc cho họ, nhóc con ạ!"


"Bé muốn trở thành người múa giỏi nhất!"

"Tại sao?"

Con bé chợt nhớ đến ông già.

"Vì bé muốn làm một giòng suối như mẹ."



4/21/2005