Showing posts with label Tản Mạn. Show all posts
Showing posts with label Tản Mạn. Show all posts

03 December, 2011

december 4

Trong đời sống, chẳng mấy ai tránh được đong đếm hạnh phúc của mình, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Nếu không đong đếm, chẳng ai biết mình đang làm gì, đi đâu, được gì (?) Nó chỉ là phương tiện để định hướng, để biết mình đang đi đúng đường. Cái khó là chúng ta sẽ dễ lạm vào nó, và xem nó là mục tiêu trong đời sống.

Đong đếm? Vâng! Một chuyện đương nhiên phải có! Vì nó là phương tiện cho lòng tham cầu. Mà đã là con người, mấy ai tránh được điều này.

Vị chân tu sẽ phải xem xét thân tâm ý lời của mình có đưa đến một mục tiêu tối hậu hay không? Nhà kinh doanh cũng phải dùng những biểu đồ, và kinh nghiệm sống để định hình một mô hình kiếm lợi nhuận. Vợ chồng cũng phải có những phương tiện để đong đếm tình cảm qua quà cáp, cách dùng tiền, cách dùng thời gian, cách chăm sóc cho nhau. Học trò cũng phải đong đếm sự thành đạt của mình bằng những bài thi bài tập. Tùy theo mỗi tầng tâm thức, chúng ta sẽ có mỗi cách đong đếm khác nhau. Nếu nói ai đúng ai sai thì cũng không thể. Vì trên nhân sinh quan xã hội cách này đúng cho người này thì lại trật lất với người kia. Bức tranh phức tạp nhiều mầu sắc nhiều góc cạnh đối xứng và xen lẫn vào nhau như một ma trận.

We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. (United States Declaration of Independence) Tất cả mọi người sinh ra đều được đặc quyền (unalienable rights) bình đẳng lựa chọn cho chính mình sự sống, tự do, và phương thức tìm sự an lạc. Unalienable có nghĩa là không thể chuyển nhượng được. Vâng! Trong hiến pháp độc lập của Hoa Kỳ, một quốc gia đã cho tôi rất nhiều quyền lợi và trí tuệ qua cách sống của người dân. Tôi tôn trọng sự riêng tư của mọi người chung quanh, tôn trọng cách họ tư duy, và cách họ đong đếm hạnh phúc - ngay cả với con cái, tôi lúc nào cũng dành ưu tiên cho nó sự lựa chọn mà không áp đặt nó dưới sự suy nghĩ của tôi. Tôi sẵn sàng đón nhận tất cả sự khác biệt, và coi đó là bức tranh xã hội. Đôi khi bạn sẽ thấy tôi chỉ cười khi nghe bạn nói lên tâm tư của bạn. Sự im lặng, nụ cười, hay tiếng cười cũng chỉ là cách tôi cho bạn biết tôi đang lắng nghe và đón nhận tâm thức bạn mà không phê phán đúng sai. Bạn có thể cho đó là cách sống thụ động! Vâng! Tôi cũng chỉ là một ý niệm trong dòng ý niệm muôn trùng ý niệm đang diễn tiến trong vũ trụ. Khi bạn thấy tôi vẫn làm khác đi cách bạn cho là đúng, thì xin bạn tha thứ cho tôi, vì tôi cần phải kinh qua chặng đường tâm thức nào đó bằng sự trải nghiệm của chính mình. 


Hì! Chúc an vui cho nhau nhé!




01 November, 2011

November 1 (2)

Một hôm, Đức Phật đang ở tại Kosambi trong rừng cây simsàpa, Ngài nhặt một ít lá simsàpa đưa lên hỏi: "Này các Tỳ kheo, các ông nghĩ thế nào? Lá simsàpa ở trong tay ta nhiều hay là ở trong rừng simsàpa nhiều?".

"Bạch Đức Thế Tôn, lá trong tay Thế Tôn quá ít, còn lá trong rừng simsàpa thì quá nhiều". Phật dạy: "Cũng vậy, này các Tỳ kheo, điều ta biết thì quá nhiều, nhưng những gì ta dạy cho các ông thì rất ít; nhưng đó là những gì cần thiết và căn bản cho sự giải thoát.
 
(Tứ Diệu Đế - Thích Viên Giác)


2.

Trong ngạn ngữ của Hoa Kỳ có câu "Everyone seems to have a clear idea of how other people should lead their lives, but none about his or her own." Tôi tạm dịch thế này: "Ai càng thấy rõ ràng người chung quanh phải sống thế nào, người ấy càng mù mờ với cuộc sống chính mình."

Hihi...

Ngay cả đức Phật cũng chỉ nói "Ngón tay ta chỉ mặt trăng, nhưng ta không phải là mặt trăng!"


3.

Một vị Thiền sư nói: "Hãy nhìn những rặng núi, những con suối chảy, những rừng cây xanh ngắt đẹp tuyệt vời kia. Khi biết nhìn mọi vật với một nhãn quan mới, một nhãn quan không bị chi phối bởi tham sân si, thì cảnh đẹp kia chính là Niết bàn đó ! Niết bàn không phải là một nơi chốn nào khác biệt với thế gian, một cảnh giới nào mà người ta có thể tìm đến. Niết bàn chính là ở đây". (sđd)


21 September, 2011

september 22

1.

Ai cũng muốn mình sống mãi, kể cả khi lên Thiên Đàng hay vào Niết Bàn! Có thể vì lẽ đó, Tâm Kinh chỉ có 260 chữ, mà chẳng mấy ai thông thoáng! Hình như bộ óc con người khó hình dung ra được và chấp nhận chính nó đang là Không! Nó đang sờ sờ đọc và nghe Tâm Kinh mà, Không ở chỗ nào chứ!!! Hì... 


2.

Anh nhìn bằng mắt, nhưng đôi mắt không phải là cái nhìn. Anh nghĩ bằng lời, nhưng lời không phải là ý nghĩ. (đoàn minh phượng)


3.

Nếu nói, do có củi mà có lửa, và ngược lại, do có lửa mà có củi, thì cái nào có trước và cái nào có sau? Nếu do có củi mà có lửa, tất củi có trước. Nếu do có lửa mà có củi, tất lửa có trước. Nhưng lửa do củi mà có, thì củi cũng do lửa mà có, do đó, không thể nói cái này có trước cái kia. Nói cách khác, giả tỉ rằng củi có trước lửa, nhưng chưa bị đốt cháy, sự thể ấy không thể gọi là củi; nghĩa là, trong giả tỉ này, ta đã mặc nhiên thừa nhận có lửa rồi. Đã có, sau đó là do đối đãi mà có nữa, điều này mắc phải lỗi trùng phức. Trái lại, trong giả tỉ ấy, ta không mặc nhiên thừa nhận rằng sự thể không cần được đốt cháy, không cần đến lửa, mà vẫn hiện hữu. (Tuệ Sỹ - Triết Học về Tánh Không)





16 September, 2011

september 16 (3)

Vầng Trăng Vô Ngã



Biển lặng dập dìu những cơn sóng nhỏ vào bờ. Trăng 18 trên mặt nước lồng lộng. Cô gái nhìn sâu vào trong ấy như đang tìm một câu chân ngôn nào đó đang muốn nói với cô. Cô nhìn, nhìn, và nhìn như chưa từng nhìn nó.

Ô!...

Trăng. Tự trăng không có ánh sáng. Nó mượn ánh sáng của một thực thể khác chiếu xuống trần gian cho hoa lá và muôn loài tuần hoàn luật vũ trụ. Trong đêm 30, thủy triều vẫn đều đặn với sự chi phối của một vùng ánh sáng không có mặt.

Trăng. Từ bi.
 

Vô ngã.


(Viết lại theo ý Diệp Phương Nghi - dòng sông đang chảy trong tôi...)

13 September, 2011

Thót tim cảnh hàng chục học sinh bơi sông tìm chữ

Vừa đọc tin này xong, thấy băn khoăn quá! Nghĩ thầm trong bụng, tại sao chùa chiền cứ mọc lên như nấm, cái nào cũng mún bự hơn cái kia, trong khi đó ... có những chuyện thiết thực hơn, sinh tử hơn, mà sao chẳng ai ngó ngàng!?!


19 August, 2011

be happy!

Dear Friends,

What is the source of true satisfaction in life?
Take attention away from thinking and sense the "beingness" underneath it.
The bare indisputable fact that you ARE.

Author Henry Miller, before he became famous, wrote:
..."I have no money, no resources, no hopes. I am the happiest man alive."
This joy of Being is also the place out of which all creative action arises.

With love, Eckhart



2.

ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng
ngó về con nước ngại ngùng xuôi
(Hoài Khanh)

Trí nhớ càng ngày càng tệ, chuyện mới hôm kia mà đã quên mất bén. Thủa còn thơ, tâm trí chưa bận rộn gì nhiều, như trang giấy trắng rất nhiều khoảng trống để ghi lại vết đời.

Tuổi này, đôi khi đùa giỡn với bạn mình, là trong xe lúc nào cũng nên để sẵn cái xuổng xúc đất, vài ngọn nến, vài nén nhang; vì chẳng bít lúc nào ai trở về cõi vĩnh hằng.

Chi bằng nếu giúp nhau nhẹ được chút gánh nặng bám víu đời sống con người, thử cho nhau chút an nhiên, chút tự tại nhìn cuộc đời nhẹ như mây! Vì nó vốn nhẹ như mây!



3.




Here is a little song I wrote
You might want to sing it note for note
Don't worry be happy
In every life we have some trouble
When you worry you make it double
Don't worry, be happy......

Ain't got no place to lay your head
Somebody came and took your bed
Don't worry, be happy
The land lord say your rent is late
He may have to litigate
Don't worry, be happy
Look at me I am happy
Don't worry, be happy
Here I give you my phone number
When you worry call me
I make you happy
Don't worry, be happy
Ain't got no cash, ain't got no style
Ain't got no girl to make you smile
But don't worry be happy
Cause when you worry
Your face will frown
And that will bring everybody down
So don't worry, be happy (now).....

There is this little song I wrote
I hope you learn it note for note
Like good little children
Don't worry, be happy
Listen to what I say
In your life expect some trouble
But when you worry
You make it double
Don't worry, be happy......
Don't worry don't do it, be happy
Put a smile on your face
Don't bring everybody down like this
Don't worry, it will soon past
Whatever it is
Don't worry, be happy

10 August, 2011

linh tinh ... (2)

Tôi xin chỉ một nụ hoa.

Ông trời gửi FedEx đến cho một chậu hoa. Hương ngát.

Được 5 phút sau, tôi ngộp thở. Đi ra đi vào nhìn chậu hoa đang ngủ.

Đẹp... nhưng ngộp! Tôi bèn rinh chậu hoa ra ngoài sân.

Nằm ngẫm nghĩ một câu truyện ngắn hoang đường: Cuộc sống con người sẽ ra sao nếu bỗng dưng tuổi thọ là 1,000 năm?

17 April, 2011

nghiệp

Mấy ngày vừa qua, lo dọn dẹp chỗ ở, thu vén tâm tư hoang vu, tôi cứ lặng lẽ như cọng cỏ đang xanh ngoài sân. Đêm hôm kia nằm thiền, ngó thấy nghiệp, ngó thấy những món hành trang cần bỏ xuống. Chà! Lâu lâu nhặt nhạnh, rồi lại bỏ đi. Nó cũng có thể nói giản dị tưới dòng nước ở góc vườn khác vì phương hướng đã thay đổi ít nhiều.

Đi quanh phố, ta đi bộ, đạp xe đạp, dùng xe bus, xa hơn nữa dùng xe hơi, xa hơn nữa dùng máy bay, xa hơn nữa dùng phi thuyền :) Mục tiêu đời sống thay đổi, phương tiện đổi thay. Ý tưởng quá giản dị, phải không các bạn?

Đêm thứ năm tuần rồi, lần đầu tiên tôi được thực
chứng nghiệp là gì, nguồn an lạc vô ngần thông thoáng xanh. Mỗi con chuột có một cái maze để vào để ra. Nhìn lại quanh cuộc sống, cũng thấy mọi người, ai cũng có một cái maze khác biệt để chui vào để chui ra. Cái maze đó, một phần là những gì ta đã tích lũy trong thời gian dài nhất và thời gian ngắn nhất. Những cản trở hoặc thông thoáng là những kiến thức mà chúng ta đã nhặt nhạnh vào. Nó tựa như mảnh đất đã có sẵn rễ cỏ và những hạt giống chúng ta đem trồng. Cái vườn của chúng ta chính là cái nghiệp, cái maze đó! Cái maze đó có nhiều level như cuộc chơi video game. Đời sống chúng ta gắn liền với cái maze đó như hình và bóng.

Ngoài ra, tôi cũng tìm được một định nghĩa khác cho nó. Đó là maya bàng bạc trong tôn giáo Ấn Độ cổ.

Maya (Sanskrit माया māyāa[›]), in Indian religions, has multiple meanings, centered on the concept of "illusion". Maya is the principal deity that manifests, perpetuates and governs the illusion and dream of duality in the phenomenal Universe. For some mystics, this manifestation is real.[1] Each person, each physical object, from the perspective of eternity, is like a brief, disturbed drop of water from an unbounded ocean. The goal of enlightenment is to understand this — more precisely, to experience this: to see intuitively that the distinction between the self and the Universe is a false dichotomy. The distinction between consciousness and physical matter, between mind and body (refer bodymind), is the result of an unenlightened perspective.

08 March, 2011

Barrington, New Jersey... (2)

23 tháng 9, 2009

Nơi đây, cũng những tĩnh vật này, không gian này, vẫn ly cà phê với Bailey's Irish Cream, vẫn bước chân lên cầu thang xuống cầu thang, vẫn tấm nệm cái chăn cái gối ấy - vẫn người bạn thân mỗi ngày đến sở làm, chiều về khề khà chai bia Grolsch - tâm thức tôi hôm nay hoàn toàn khác lạ!

Như đứa bé nghịch ngợm lục lại trong tủ đồ chơi bức tranh ngày nào nó cố vẽ cho chính nó một bản khác.

Ngắm nghía hoài chỉ còn thấy vài nét phác đơn sơ nhạt nhòa.

Một năm rưỡi đã trôi qua. 

35 năm đã trôi qua. 100 năm đang trôi qua.

Với bầu ký ức khác, cộng với không gian khác, mặt đất khác, tôi ôm lấy cuộc đời như cánh hoa đón mưa chào nắng. 

02 January, 2011

cánh bướm

Ngày còn bé, tôi đọc được câu ngạn ngữ "Đời là một hài kịch đối với những người hay suy nghĩ và là một bi kịch đối với những người đa cảm [Horace Walpole (?)]. Tháng 3 này đến ngày sinh nhật thứ 50, tôi nhận thấy những gì mình đã đón nhận vào lòng đang lên men cho tôi một cơn say lạ lẫm. Chẳng còn hài hoặc bi, chẳng còn có, chẳng còn không. Càng ngày tôi lại càng thấy mình như cánh bướm nhởn nhơ đây đó thưởng thức những bông hoa đang nở. Mà hoa trần gian thì nhiều quá, đôi khi tham lam không thể ngừng cơn say của cánh bướm. Mỗi bông hoa là một câu chuyện, một cá tính, một nét đẹp, một tiểu sử. Khi thưởng thức bông hoa, cánh bướm ấy đồng thời thưởng thức luôn cả thinh không - bầu không gian đang chứa đựng hương thơm đó. Cùng một lúc cảm nhận một bông hoa, cánh bướm cũng tận hưởng cả một rừng hoa bát ngát từ vô thỉ.

Cơn say hóa làm nhiên liệu riêng cho cánh bướm. Đôi khi nó khẽ khàng đậu trên cành lá để nhìn vào chính nó, để sung sướng riêng nó một dòng say miên man bất tận.

 

03 December, 2010

tôi đang là ai? đang là gì?







Bây giờ, cứ tạm xem như tôi có 2 bộ mặt. Bộ mặt nào cũng thật, và đồng thời cũng không thật. Bất thật! Anyway, trong tôi có một thiền sinh, lặng lẽ như hư không; và ông kia là nhà văn, động đậy như gió. Một là nước, một là sóng. Khi thích viết lách, sóng nổi. Khi không viết lách, im lìm. Vì khi viết, là cần dùng đến ngôn ngữ, cộng với chút hư cấu, để thành văn. Nếu bạn đọc, nhìn tôi qua một nhà văn, bạn chỉ thấy sóng. Sóng cũng là nước, đầy nước; nhưng không phải là nước. Nếu bạn nhìn tôi qua một thiền sinh, các bạn chẳng thấy gì cả! Vì tôi vốn là chúng sinh ba cõi, và mười phương chư Phật. Còn một chỗ khác để nhìn tôi, để thấy tổng thể của tôi.

Tôi không thể nói cho bạn nghe chỗ ấy! Vì nó bất khả tư nghì! Nó tựa như cục than hồng, bạn vừa nắm vào, phải thẩy lên, hay thẩy đi ngay! Bạn nắm chặt nó, tay bạn sẽ bị cháy! Trong đời sống của tôi, khi tôi in the zone, trong một sát na (đơn vị nhỏ nhất có thể nhỏ nhất của thời gian) tôi đã từng nhận lấy và thẩy đi mấy chục cục than như thế! Không thể nắm được, không thể cất được, không thể bám được, không thể gọi được, không thể nói được.

Bình bình... tôi chỉ là người yêu văn chương, yêu chữ nghĩa, yêu tư tưởng, yêu cuộc đời - và sau khi tôi phát nguyện, tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thở dịu dàng, thì tất cả những cái yêu thương đó là hư không. Nó dễ như thế, nhưng chỉ dễ với tôi thôi. Tôi biết thế!


 

06 August, 2005

tản mạn ngày tháng - 100 chữ






Tình Yêu

Có một thủa anh đi tìm em.

Gặp nhà cách mạng, ông ta nói "em là sự đổi mới." Đi thêm lên triền dốc, nhà hiền triết bảo "em là ảo tưởng". Xuống quanh phố thị, đến chốn phồn hoa, người ta bảo "em là nô lệ". Thêm vài bến cảng, nhà nghệ sĩ im lặng nhìn anh trìu mến.

Trong bóng tối nhỏ nhoi, anh thấy em là sự tự do. Bên em, anh là đứa trẻ vô tư rúc đầu vào lòng em ngủ say. Cất tiếng hát chào đón tâm hồn nó trong từng cánh bình minh.

1/14/2003



Cho Tôi

Thêm một ngày giấc ngủ cần thiết hơn bao giờ. Còn muốn ăn, còn muốn uống là còn tất cả. Trước khi lành bệnh, phải hít cho đầy buồng phổi ở khúc cao điểm. Cứ cô độc mà đối diện hiện tượng. Hãy cứ cưới trần gian vào đời sống. Chẳng có gì chắc chắn mặt trời sẽ mọc cho ngày mai. Cũng chẳng chắc gì nó sẽ không hiện hữu.

Tỏa hương! Tỏa ánh sáng!

Cách đây không lâu, khi nhìn thấy petit déjeuner trên vùng ngực áo thun của một cô gái, mi đã cười thầm với ai?

1/15/2003



Điếu Thuốc

Tôi vẫn thường ngồi hút thuốc ngắm biển trên bậc tam cấp ở sở. Cách đó 2 mét là cái thùng rác. Theo thói quen, tôi hay dập điếu thuốc dưới gót giầy, nhặt lên, rồi búng vào tâm. Thường thì tôi hụt. Đôi lần phải dụi lại cho hết khói.

Trưa nay run rủi thế nào, nó lại trót lọt.

Tôi giật mình, nhìn vào nó đang tênh hênh giữa mấy bao nhựa và giấy vụn.

Bước xuống, nhặt lên, rồi lại bỏ xuống. Có những cái trúng cũng cần phải xét lại, tôi cười nhủ với bóng tôi.

1/21/2003



Chuyện tình

Họ quen nhau qua một bài nhạc. Giản dị có thế thôi. 40 năm qua, hắn nghe bao nhiêu là ca sĩ thay phiên cất tiếng hát ca khúc quen thuộc ấy. Đặc biệt lần này, hắn cứ lịm dần đi theo từng nốt nhạc đơn sơ.

"Nàng là ai mà lại đòi nghe bài đó?" Hắn bèn làm quen.

Cuộc tình của họ sau đó ra sao, có quan trọng không? Bạn và tôi cũng như bao người khác là kẻ ngoại cuộc. Tôi chỉ cầu nguyện cho họ đừng đánh mất đi sự tự do trong tâm hồn.

2/25/2003



Cầu vồng

Chàng và nàng ngồi bên nhau trong quán nhỏ. Trên bàn là 2 tách cà phê sữa đang tỏa khói. Bên kia đường là ngọn núi đầy hàng thông xanh tươi. Xa xa là móng cầu vồng rực rỡ.

Họ di tay trên bản đồ dò lại con đường họ vừa bỏ lại.

Nhìn từng chiếc xe vội vã, trên môi họ nụ cười ấm áp. Họ biết những chiếc xe đó đang đến nơi mà họ vừa thoát khỏi.

"Cầu vồng mãi mãi là cầu vồng, phải không cưng?"

"Cho dù chúng ta có chụp được, nó cũng thế."

2/26/2003



Nếu như...

Loài khỉ biết cầm gậy cầm cây đâm nhau, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em.

Anh chẳng còn ngạc nhiên gì trong đời sống, em cũng chỉ là đóa hoa tím bên con đường.

Mặt hồ phẳng lặng thiếu ngọn sóng ngầm, chúng ta là những con sâu, ăn no, thoát thai biến thành bướm.

Cuộc đời vắng sầu khổ, lá trà chẳng còn xanh hương trăng sáng.

Tiếng cười không được rung lên từ bụng, tình yêu chẳng còn ý nghĩa.

Em biết anh rồi, cuộc đời chúng ta cô độc. Dũng cảm. Mềm mại. Thế nhé!

3/2/2003



...
(tặng Rachel, và các bạn tôi)

Tôi gom ngàn năm vào 48 phút âm giai tiết điệu mong manh. Sau đó, tròn nó lại chỉ còn tích tắc của hơi thở.

Nước chìm xuống sâu, nhưng sóng hoài vươn lên. Gió lên vời vợi, song lại thấm vào lòng người. Tôi sáng lấp lánh mạch máu đập trong đêm. Tôi héo dưới cánh hoa đang qua mùa. Mềm xuống... vắt vào không gian hương ngát cuối. Rơi vào gió. Loài giun và đất câm thầm thì nhịp khải hoàn.

Và... xin nụ cười nở đầy trên bình nguyên nhỏ bé giữa vòng ôm đại dương.

3/9/2003



(3/23/2003)

Tôi đến thăm một bà cụ bị bán thân bất toại cả 10 năm nay. Cụ chỉ nằm đó nương nhờ tất cả con cháu từng ngày một. Trên đầu tủ là quyển kinh mỏng có hình Quan Thế Âm Bồ Tát. Treo trên thành giường là chuỗi hạt mầu nâu của đất.

Sau những câu hỏi thăm chuyện xưa tích cũ, trước khi về tôi hỏi cụ ý nghĩ cuộc sống.

Cụ nhắm mắt, mỉm cười, cầm lấy tay tôi, "sống để thấy những điều mình nghĩ ngày hôm qua là đúng chưa hẳn là đúng ngày hôm nay."



Hôm ấy...

Hôm ấy tất cả thần tượng trong tôi đều đã sụp đổ.

Bất chợt trong tôi hương thơm nắng chiều. Tôi ôm lấy, ủ vào lòng đầy kín. Con đường của tôi có em.

Bấy lâu nay, tất cả là ngẫu nhiên mù mờ.

Ý thức nhận lãnh em vào đời, tôi xin trái cấm là ẩn dụ cho hành trình, chẳng thể vội vã như cổ tích. Một ngày nào đó, nếu phải chia tay, hành trình vẫn là hành trình. Hạnh phúc đơn sơ hôm nay soi chân dung chúng ta, là sợi tơ mong manh vĩnh hằng.

3/28/2003



(4/1/2003)

Bên kia... đêm là ngàn sao sáng có ánh mắt tôi. Bên này có tiếng cười tiếng nói thân thân vọng lên. Huyên thuyên kể cho tôi nghe, trải đầy không gian chút buồn tủi, chút lóng lánh, chút âu yếm, chút trần truồng, chút mong manh... Em đang vui tôi biết, em đang mệt tôi hay.

Bên xa... chút giá lạnh ngày đông còn vương lại bên khung cửa lấm tấm hơi nước. Bên gần những con kiến bò loanh quanh đón buổi sáng dần lên. Em nghĩ gì mà cười khi tôi hỏi " sao em làm anh mệt?"



E.

Chiều hôm qua, tôi đem cái xe đạp bỏ vào xe, định bụng hôm nay tan sở sẽ cùng gió lang thang. Trời nắng mà gió se se lạnh. Ra ngoài sân hút thuốc phải mặc lên người chiếc áo mà em đã từng thấy.

Cả mấy tháng qua, trời đất ngủ yên, tôi lẫn thẫn một mình.

Nhiều điều muốn nói đã quên. Nhiều điều muốn quên vẫn nhớ. Nhiều điều muốn nhớ... không biết đâu.

Con đường, hàng cây, mây trời... mỗi ngày mỗi đẹp. Tự nó đẹp mà bây giờ tôi mới nhìn thấy. Chín.




(4/16/2003)

Em cưng,

Sinh ra có một lần để khóc, mà sao cứ đi tìm chân lý? Thử hình dung một người đang thoi thóp, nhìn ánh mặt trời hừng lên buổi sáng, luồng ánh sáng tràn vào ly sữa, loang trên bàn tay người con gái chăn cừu bé nhỏ.

Khi hỏi có hay không, câu trả lời tự nó là sự tỉnh thức trong tâm linh. Không thể nói, không thể cho, không thể bàn. Làm sao diễn tả, khi nó là một hành động câm lặng?

Đón lấy ly sữa mà uống. Đứng lên đi vào cuộc đời.

4/16/2003


Cõi Chưa Là...

Với loài ong, nó là mật ngọt. Kết tinh của hương hoa cùng nắng sớm, nhụy mềm và trăng khuya, sương trong lẫn nhiệt nóng.

Một ngày khi trở về ý thức, tôi đón nhận gì sau giấc ngủ, sau một hành trình tưởng như là hôm qua? Có biết đâu nụ cười trên môi là trái kết từ bao nhiêu mùa tôi đã hững hờ trong cuộc sống.

Nó là ngày hôm nay. Từng nụ hoa biết từ đâu nở khi tôi mở tâm đón nhận? Mây xa vẫn bay ở chân trời trong đôi mắt kẻ mù lòa.

4/22/2003



(5/1/2003)

Mùa xuân có nhiều chim về làm tổ sau vườn, tất nhiên có sự hiện diện loài mèo. Có con mầu trắng đốm đen, có con tam thể, có con đen tuyền lởn vởn trên bãi cỏ xanh.

Trong một ngày tôi sống, lầm lỡ là chuyện rất thường xảy ra. Người lữ hành định phương hướng, chú ý, học hỏi từng hành động của mình. Khi đói tôi ăn, khi khát tôi uống. Khi sự việc không đến như dự đoán, là thêm một điều lạ để biết. Đôi khi khép kín lòng mình để xét lại chữ "tôi."



(5/3/2003)

Hôm nay là những cơn mưa chợt tạnh chợt buồn. Lang thang mãi cũng về nhà nằm ngủ giấc nhỏ. Chợp mắt cho tâm hồn được nghỉ ngơi, được an trú giữa dòng lũ xôn xao. Bất chợt chớp lóe lên, chiếc lá thấy mình xoay trên mặt nước, ngày tan rữa mục nát cũng chẳng xa. Đâu đó tiếng thác đổ, tiếng chim ríu rít, tiếng lá xanh rào rạt. Mỗi người một nỗi khổ một nỗi ưu tư, mỗi nguồn hạnh phúc, mỗi tình thiêng liêng. Mưa về gói lại chút hoang vu, chút bâng khuâng lạ lẫm.



Căn Phòng Tôi

Về em, vẫn nỗi câm lặng cố hữu đầy thân thương. Ly cà phê ngon đầy hương vị. Mây vươn lên cao nghìn trùng nhẹ lối. Tôi về em nhận lãnh nguồn hồi sinh, nghe đời mình quay chậm lại từng góc xa rất gần. Ôi em...

Tôi lại mở lớn cửa sổ đôi, tìm con kiến đang ngủ. Trên mặt bàn vẫn đầy giấy và chữ. Nắng vẫn trải dài trên nóc, biển vẫn rì rào cuối chân mây. Em không kiêu sa mà tôi chỉ muốn về bên em. Phần đời nào của tôi em còn ôm kín?

5/4/2003



(5/5/2003)

Tôi đi ngược đi xuôi ở phi trường Kansas. Còn 2 tiếng đồng hồ nữa mới đến chuyến bay của mình, tôi chỉ thèm một ly dopio của Starbucks. Thật ra chỉ cần một ly cà phê espresso của bất cứ hàng quán nào. Tôi chỉ thấy những hàng bán đồ cho khách du lịch, Kentucky Fried Chickens, Anheuser-Busch, McDonald's,...

Ghé vòi phông tên uống đỡ ngụm nước lạnh. Thời giờ còn nhiều quá, chẳng biết làm gì, ghé vào mua postal card, ghi vài dòng gửi cho một kẻ lạ: hút thuốc lá thiếu cà phê thật buồn.



(5/6/2003)

Nói với núi, tiếng vọng. Nói với biển, sóng tan.

Nói với em, hoa nở. Nói với tôi, nụ cười.

Khi em là buổi sáng, tôi là ánh sáng. Khi tôi là ban đêm, em là bóng tối.

Ôm chầm nhảy vào khoảng không.

Tiếng rao hàng buổi chiều ấu thơ, tiếng gọi mời hoa lá bốn mùa. Nhặt lên một cọng cỏ treo trên đỉnh gió chờ ngày xum vầy. Đốt ngọn nến nhỏ đón chào ban mai. Dù có tàn phai vì định mệnh, cọng cỏ, ngọn nến cũng là đời sống quý giá dâng hiến cho nhau.



(5/19/2003)

Trên môi hôn mềm mại lời từ giã không lời. Buổi chiều ôm nhau trong lòng, da thịt chúng ta đã biết. Khi thức dậy sau giấc ngủ dài, tôi thầm thì lời tạ ơn em.


Tôi nổi loạn đốt cháy tình yêu. Nhìn nhau trong gương ghi lại một khuôn mặt để vào ngăn ký ức. Ở miền biển, từng cơn sóng kéo vào, rồi tan ra. Người miền núi nào hiểu định lý này. Vì thế... tôi đón tôi khoảng khắc phù du.

Và... nơi em bước lên, có những cánh rong xanh lời bí ẩn.



Nói với định mệnh.

Nắng buổi trưa đổ xuống hình hài em ngồi nhìn xuống đất, tay kẹp điếu thuốc. Tôi chết bất ngờ.

Tóc em búi cao, khuôn mặt sáng, bàn tay nhiều nhánh chỉ đan, đón đời tôi.

4:30 sáng giữa rừng bao quanh là núi đá và thác, tôi miên man đèo tình em. Nhặt lên những mảnh cây, nhánh cỏ, tạo dựng định mệnh không rõ rệt, tôi tuôn đón tôi từ đỉnh ngàn rớt xuống hình hài.

Về lại căn phòng nhỏ, tôi thu gọn cuộc đời, chỉ đón tình tôi mỗi ngày mỗi sáng lên sau màn sương.

5/30/2003

ngày tháng đi hoang



Lá số tử vi của tôi, mệnh vô chính diệu ở Mùi, nhị hợp Tử Vi cung Ngọ ngộ Địa Kiếp. Có nghĩa tôi là căn nhà hoang, bên nhà hàng xóm có ông vua gặp hung đồ. Vì thế, đôi khi tôi làm vua vung vít kho tàng cho toàn dân, đôi khi tôi làm giặc đi cướp những niềm vui của đám lau nhau, tùy theo thời tiết mỗi ngày. Khi gặp thầy tu, ngồi một chốc, tôi thành chú tiểu muốn xuống núi độ muôn loài; ngồi với mấy ông tiên, tôi thành mây lững thững cuối rặng núi xanh lơ; nằm với ma, tôi thành linh hồn chập chờn cõi A-tì nhèm nhẹp xác thịt; khi trở lại một mình, tôi là quán trọ thông thốc gió.


V điện thoại cho tôi bảo "tao mới mở tiệm ăn." Tôi bảo V sao mày ngu thế!? Đời thằng nghệ sĩ ngang tàng, bây giờ phải giả lả chào đón ông đi vào bà đi ra, cho họ hài lòng. "Già rồi. Tìm cái gì đó cho chắc ăn tuổi về chiều!" V trả lời. Tôi bỗng dưng thấy V hèn. Cúp điện thoại. Ngắm nắng ngoài hiên.

Đó là ngày tôi rất buồn. Buồn hơn là chuyện thấy đứa con gái xinh đẹp mà bộ ngực bơm căng tròn. Anh Hiệp bảo tôi "mỗi người có một cái ba lô, hơi đâu mà..." nhưng tôi vẫn ấm ức.

Chẳng phải V là thần tượng gì của tôi, chẳng phải V là thằng bạn thân như người trong gia đình. Lý do có thể là tôi không thể nào ngờ được V lại đi làm gã chủ quèn, ngày ngày lau bàn, bưng phở, bưng nước cho những người mà ngày xưa hắn khi rẻ là xôi thịt. Chuyện gì đã xảy ra? Hết gạo chạy rông, nhất nông nhì sĩ? Cũng có thể tôi bực bội vì V đã dấu diếm tôi bấy lâu nay về cái chuyện mở tiệm phở. V biết tôi sẽ cản hắn bằng mọi cách, thậm chí có thể bắt cóc V. Tôi nghĩ thầm. Ừ! Cũng dám lắm! "Mày không thông cảm cho tao hả?" Thông cảm đếch gì nổi. Mày đã chết khi tính toán chuyện làm ăn.


* * *

Rốt cuộc, nữ hoàng Anh Quốc cũng ruồng bỏ tôi, vào một đêm chẳng gió chẳng mưa. Nghe lời nhắn trong máy điện thoại di động, mà chẳng có một thằng luật sư bào chữa. Thế mới đúng là nữ hoàng. Lời nàng phán ra không một ai dám hó hé. Cũng phải thôi! Tôi là thằng vô chính diệu, mơ mơ mộng mộng, quan chẳng ra quan, lính chẳng ra lính, lấy gì để quay quanh nữ hoàng? Xả thiền xong, nốc chai rượu vang, tôi trùm mền đi ngủ. Ai muốn tôn thờ nữ hoàng thì cứ tự do, tôi đã biết và đã rõ tình yêu của tôi có thế.
Trong giấc ngủ, tôi thấy nữ hoàng đang ở trên khinh khí cầu. Nàng cười đẹp như thiên thần (vẫn muôn đời đẹp như thế!). Những lời yêu thương nhớ nhung là những bao cát mà nàng phải bỏ xuống (và nàng đã treo trên cổ tôi). A chui vào chăn, hỏi "anh muốn nhìn ngực em không?" Nhìn thì nhìn, có gì mà sợ! Ngực em không thâm như người khác, nó xinh xinh hồng nhạt, hoặc nó nhăn nhúm, anh cũng chẳng thể hay. Bóng đêm giúp anh không bị ma nhập. A cười thật giòn, rồi bỏ vào phòng ngủ. Sáng hôm sau, hai đứa đi ăn chung tô mì. Chia tay. Trả tiền. Xong. Quán trọ lại thông thốc gió.
"Em cần tình yêu." Ai mà chẳng cần! Anh còn cần hơn thế nữa. Ngoài nắng mặt trời, ngoài những cơn mưa nhỏ thật mát, ngoài những cánh đồng rộng mênh mông, anh cần tình em ủ vườn nho cho lên men. Anh có tham lam quá chăng? "Nhưng em không thể quên cách P french kiss em". Thì em dạy anh đi. Anh cóc cần bằng tiến sĩ, chỉ cần khi em hôn anh, em là một người đàn bà thuần túy, sẵn sàng rên lên trong dục vọng. "Cạn đi anh!" Ừ! Rồi ngủ ngoan nhé!

* * *

Cả một ngày hôm qua tôi vật vã đánh nhau với ma quỷ. Có những lúc mệt nhoài, để tâm hồn không vọng động, nằm yên xem quyền năng của chúng. Gần chín giờ tối mà vẫn chưa cảm thấy đói, nhưng vẫn lái xe đi tìm cái gì ăn. Lúc ăn tô cháo mới biết là bụng đói, nhưng cái đầu thì cản trở bảo không đói. Nhiều bóng ma, gầy gò có, mập mạp có, đen có, trắng có, latina có, asian có, ôi tùm lum cả một cõi ta bà. Xả thiền xong, đắp chăn ngủ. Xong.
Có những ngày vui như thế.
Tôi hỏi O đàn bà sợ cái gì nhất? O bảo "thì cũng giống như đám đàn ông, đàn bà sợ cái họ không có." Hai đứa tôi cười khằng khặc trong xe. Con đường đến phi trường vắng xe, nắng đẹp. Cái "không có" đó, chỉ là phương tiện, tựa như chiếc xe. Người lái xe là nhân vật chính trong cõi điêu linh vĩnh hằng. "Bộ có người trách anh à?" Không, em ạ! Đâu có ai trách anh đâu?! Đôi khi, tự mình thấy mình còn lắm tham sân si đó thôi. Mà nếu không tham sân si, chẳng nghiệm được chánh pháp, chẳng có gì để mà thực hành. Người ta chỉ có thể đánh giá điều gì đó qua cái biết nằm trong ký ức. Nếu ta gửi vào ký ức những ngọn đèn, thì... ta sẽ chỉ lấy ra được ánh sáng. Bỏ vào đó rác rưởi, thì... nó sẽ đem ra rác rưởi. Đàn ông đổ thừa cho đàn bà, đàn bà đổ thừa cho đàn ông là chứng cớ cho những gì anh vừa nói xong. Em hiểu không? Hôn em đây, chúc em đi chơi thoải mái, bớt lo nghĩ mà tìm lại được sự bình an nào đó đang bị khuất lấp bởi tân toan. "Gọi em nhé!?" Em biết mà, anh không tìm nợ. Lúc nào cần anh, gọi cho anh.


* * *


Một giờ trưa. Gió hiu hiu. Nắng nhè nhẹ. Ma Vương lái chiếc Mercedes bóng loáng đến gõ cửa. "Tại sao hôm qua ông không thèm ái thê của ta?" Ai lại nói nhau thế? Ái thê của ông không muốn tôi thì có! "À! Dám khua môi nữa sao?" Nữ hoàng Anh Quốc còn chê tôi, huống hồ chi ái thê của ngài? Anh bảo hắn thế, O ạ! Giờ này O đang làm gì? Thênh thang ngắm cảnh trời đất đang vương chút bão bùng Dennis của vịnh Mexico? Có nhớ về một linh hồn thông thốc gió? Ma Vương vùng vằng bỏ đi. Anh không dằng co với hắn, vì nếu phê bình ái thê của hắn thế này thế nọ, thế nào hắn cũng miệng lưỡi quật anh vào vòng tay của ái thê hắn mà thôi. Có quyển sách nào dạy rằng đừng bảo mùa đông đừng đến, mà hãy tự sắm cho mình chiếc áo len. Có lần Hỉ bảo anh "nghiệp, nó lớn hơn mình, chớ mà đòi đục nó" hehe... Anh chợt nhớ mỗi lần anh hì hục đòi vật nó, là mỗi lần bị bầm người lết về hang.
Người ta mua nước về, pha ra đủ loại thức uống. Nào là cà phê, nước chanh, nước xí mụi, bia, rượu, nước cam vắt, nước trà, nước dùng phở, canh rau đay mồng tơi, thậm chí.... có cả nước mắt. Cũng may cho tôi, tôi dửng dưng trước dòng lệ mỹ nhân. Có lẽ vì chưa lần nào tôi thấy mẹ tôi khóc. Chỉ có lần duy nhất năm 1973, khi ông ngoại mất mắt mẹ tôi hoen đỏ. Có thế thôi. Khi bà ngoại tôi qua đời ngày Ông Táo về trời cuối năm Giáp Thân, mẹ tôi đã là người tu hành. Mẹ tôi chỉ tụng kinh cầu siêu, và tôi bắt gặp một chút cảm xúc khi ngỏ lời cám ơn quan khách đến nhà quàn. Hình ảnh mẹ tôi thập niên 80, hôm nào khỏe khỏe mẹ tôi đi chợ ở chợ Tầu San Francisco; hai vai chênh vênh trĩu nặng bó rau bó cỏ, khúc xương miếng thịt giữa buổi chiều tàn. Sáng sáng tôi đưa mẹ tôi ra bến xe buýt đón xe từ San Jose đến trạm xe BART ở Fremont. Rồi từ Fremont, xe điện tốc hành đưa mẹ tôi đến San Francisco làm việc. Chiều chiều, tôi ngồi chờ mẹ tôi về ở trạm xe mà buổi sáng tôi đã thả mẹ tôi xuống. Những ngày đó đã qua đi như một giấc mơ. Giữa năm 1994, mẹ tôi xuất gia và định cư ở một tỉnh nhỏ miền nam California. Tôi mượn cửa bố mẹ tôi vào trần gian, có lẽ chỉ để được hưởng hạnh của mẹ tôi. Tôi chưa báo hiếu gì mẹ tôi, và cũng chẳng phải là thằng đi đòi nợ. Bỏ tí đường tí chanh vào nước khởi duyên thành ly nước chanh. Bỏ thêm chút tham sân si vào tâm sẽ có dòng nước mắt. Bỏ thêm chút lửa vào lò, sẽ có nước sôi để pha trà. Rồi từ đó... tôi biết tôi may mắn có được người mẹ mà tôi đang có. Gần 2 năm nay, ngày nào tôi cũng lái xe đi làm ở San Francisco từ San Jose. Trên con đường tôi đi, có mưa có nắng, có sương mù, có gió lớn. Mỗi ngày tôi mỉm cười cùng ý nghĩ vu vơ nắng sớm, và có lúc tôi buồn bã như cánh chim tìm chốn trú ẩn trong cơn mưa.



* * *


Mười giờ tối. O gọi điện thoại. "Anh nhớ em không?" Chỉ có thế thôi mà câu chuyện kéo dài đến 1 giờ rưỡi sáng. 3 tiếng rưỡi đồng hồ đó biết bao nhiêu ý tưởng sinh sinh diệt diệt. Từ chuyện súc sinh đến chuyện tâm linh vô hình, tất cả đến rồi đi theo tiếng cười khúc khích, theo tiếng thở hắt thật nhẹ. "Tại sao trong tôn giáo lại có chuyện chia phe phái này nọ?" Vậy mới vui em ạ! Có người thuận tay phải, có người thuận tay trái. O cười rũ rượi. "À! Em hiểu rồi!" Vâng, chân lý giản dị lắm cưng (nó cũng chưa chắc đúng cho ngày mai). Có ngày có đêm nó mới là thời gian. Có giống đực giống cái vạn vật mới trường tồn. Cứ yên ổn yêu đời sống với cái đẹp phù du và mâu thuẫn ắt có và phải đủ của nó. Đừng trách anh đôi khi làm biếng hoặc làm thinh nằm ôm em. Con người ta sợ nhất là "cái chết", khi đã biết nó là gì rồi thì còn gì để phải lo âu. Còn gì để phiền muộn. Cứ yên ổn làm việc và ý thức rằng trần gian chỉ là tạm bợ - là mơ là mộng.
Thiền định xong, trùm mền đi ngủ. Bỗng dưng nghe vo ve bên tai. Bật đèn lên tìm con muỗi. Vừa lấy bao nhựa định úp vào chị ta, thì... chị ta bay mất. Tắt đèn. Một chốc sau, lại nghe vo ve. Bật đèn lên tìm, chẳng thấy tăm tích gì. Ba lần bảy lượt rình rập nhau, cuối cùng tôi tìm thêm 1 cái đèn halogen thật sáng, cắm vào ổ điện đi chiếu từng góc phòng. À, chị ta núp dưới một quyển sách đầu giường. Thế là, tôi tóm được chị. Nhìn chị cũng khỏe mạnh lắm, không gầy gò ốm yếu chi cả. Yên tâm, tôi buộc đầu bao lại, tắt đèn, trùm mền.
Buổi sáng nay thức giấc mới biết đêm qua mình ngủ gặp ác mộng. Cặp mắt kiếng đặt trên máy laptop đã bay xuống đất. Con chuột cũng lay lắt trên sàn nhà. Chăn gối lệch lạc. Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ rưỡi. Đem chị muỗi ra sân thả. Bắt ấm nước sôi pha trà. Nhủ với chính mình lần sau đem thả quách trước khi đi ngủ cho chắc ăn. Đỡ phải nghe những lời oán hận buốt óc. Nhìn theo bóng chị bay đi, tôi thấy một buổi sáng thật đẹp. Đẹp như khi tỉnh giấc mộng, thấy sau lưng mình là vũng đêm nhầy nhụa mộng mị.



* * *


Nửa đêm. "Sao anh dã man quá vậy?" Tiếng O bên kia ống điện thoại. "Không chịu giết muỗi, mà chỉ tìm em mà giết." Ừ, anh chỉ thích giết em. Con muỗi chết, anh không biết nó đi về đâu?!? Mỗi lần anh chết đi, khi thức giấc, lại thấy anh trong vòng tay em. "Anh dã man quá!" Ừ! Anh dã man. Ngủ ngon.

ban den binh yen, chang nghe si van lang thang trong
mua, trong mui huong ma ban de la.i.

ban thu cha.m vao hang hoa trui la dang ngu? say thu
xem, de truyen cho chu'ng mua xuan cu?a ban... hi hi
...

mai kia chang nghe si di qua nhin hoa no, se biet ngay
mua dong nao co' nguoi da di qua

t.

T đã viết như thế. Những lời gọi mời duyên dáng của một hồn ma, đóng vai người hiểu chàng nghệ sĩ. Mục đích trong đời sống của chàng nghệ sĩ của T không phải là để có những kỷ niệm đáng nhớ. Mục đích chính của hắn là "sống". Chấm hết! Nàng tan biến ra khỏi đời chàng nghệ sĩ như một men rượu thơm.

* * *



Nếu ai hỏi tôi có yêu đời không? Yêu chứ! Đời vui lắm! Thí dụ như chuyện rõ như ban ngày: Dùng sắc đẹp đàn bà nhử đàn ông, đàn ông dùng vàng nhử đàn bà. Người ta nhử nhau để lợi dụng nhau. Bàn cờ tướng, mỗi bên chỉ có 16 quân mà biết bao sách vở đã viết về những biến hóa của nó. Cái vui là họ lợi dụng nhau để rồi hí hửng là đã nắm được cái "thật"! Để rồi khi nào mất đi, chính họ cũng chẳng biết nguyên do ở đâu. Để rồi tự trách thân trách phận... rồi trách luôn cả cuộc đời khốn khổ. Họ đã quên mất ngay từ đầu: Đã là đồ giả thì tất phải mất đi. Đồ thiệt léng phéng còn mất, huống hồ chi là đồ giả. Thế cho nên ngắm cõi nhân sinh, tôi cười và cứ cười xem họ giở trò gì với nhau.
Kiều gửi điện thư khen hàm râu Từ Hải anh hùng. Sau đó, "em muốn qua thăm anh quá, nhưng lại không biết sao".
Thưa rằng: Lượng cả bao dong,
Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.
Rộng thương cỏ nội hoa hèn,
Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!
Phải, em ạ! Từ Hải mà muốn gặp em, sẽ khởi niệm thuyết phục cái "không biết sao" đó hết "không biết sao", để rồi hắn tự buộc hắn vào nhiều điều mà chính hắn không nên mó vào.
Cười rằng: Tri kỷ trước sau mấy người!
Khen cho con mắt tinh đời,
Anh hùng đoán giữa trần ai mới già!
Một lời đã biết tên ta,
Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!
"Lúc nào em cũng nghĩ đến anh, chưa đủ sao?" Ừ! Anh cũng nghĩ đến em kể cả lúc anh ngủ. Huề nha. Em sẽ làm bộ giận, hoặc nói câu vô nghĩa cho anh khó hiểu (đại khái ý là anh không hiểu em). Xưa rồi Kiều. Chẳng phải vì anh ghét bỏ gì em, chỉ có điều là anh không thể lừa dối anh nữa. Khi bảo anh mua chiếc đồng hồ Rolex giả với giá $60,000 thì anh không còn thơ mộng nổi (mặc dù đã nhắm hết cả hai con mắt). Ngay cả đồng hồ Rolex thật, anh cũng còn không màng, huống hồ chi là đồ giả phải không? Ôi, tình yêu. Nó là lâu đài lộng lẫy trên cát. Người ta cứ đẩy giá lên cao hơn theo giá cả thị trường và theo đối tượng. Một đêm trăng sao, tự sụp đổ nó kéo theo cả bao nhiêu mộng mị. Rồi buổi sáng tinh mơ, qua quyền phép Ma Vương, nó lại sừng sững nguy nga, rộng cánh cửa chào đón những sinh linh đến nộp mạng cho nó.
Trong tình trường chỉ có 2 loại đàn ông: Ngoại tình, và không có khả năng ngoại tình. Tùy em chọn. Nhưng chính em cũng có thể tự lừa dối em. Đó là điều rất đau lòng. Thế gian sao gian thế! Có 1 đòi 10, có 10 đòi 100. Cho dù là đồ giả, khi tham lam thì vẫn vơ vào cho đầy kho. Ăn cho cố, cực thân. Nói cho lắm, nhọc tâm. Chính anh đã từng là kẻ lang bang tình tứ, nhưng từ đây không còn khả năng đó nữa. Giản dị thôi, lý do là anh không còn khả năng lừa dối anh.


Chương 2
Một tuần lễ trước khi Hỉ đến San Francisco, trong buổi điện đàm sắp đặt chương trình, tôi đã tự tin tuyên bố "mình có bằng lái từ năm 1978 đến giờ, chưa bao giờ bị cảnh sát bắt về tội chạy quá tốc độ." Đúng chương trình dự tính, chiếc máy bay đưa Hỉ đáp xuống phi trường lúc 11:00 giờ sáng thứ Năm, ngày 23 tháng 6, 2005. Tôi đón và gọi ngay cho thầy tôi để báo tin là chúng tôi đang trên đường đến thầy. Trên con đường từ San Francisco đến Stockton, chúng tôi ghé vào In-N-Out để ăn trưa, vì tôi muốn giới thiệu cho bạn tôi món hamburger, và khoai tây chiên khá đặc biệt vì chất liệu tươi của nó.
Ngày hôm sau, chúng tôi khởi hành rời San Jose đi Santa Ana lúc 10 giờ sáng. Khoảng 2 giờ rưỡi trưa, ở chân đèo Bakersfield, đến phiên Hỉ thay tôi lái xe vào Los Angeles. Tôi tính trong đầu, nếu lái nhanh một chút thì hy vọng sẽ thoát cảnh bị kẹt xe ở xa lộ 405, nhưng Hỉ lái cẩn thận theo tốc độ đã ấn định, chúng tôi bị ngồi trong đoàn xe nhích từng chút từng chút, đến 6 giờ tối mới đến được khách sạn ở Garden Grove. Ở chơi trò chuyện ăn uống với các anh các chị, gặp gỡ người này người kia sinh hoạt đến 10 giờ đêm hôm sau, chúng tôi đổ xăng chuẩn bị lái xe về lại San Jose. Con đường dài 400 dặm. Sắp sửa vào xa lộ, bỗng dưng anh Hạnh gọi điện thoại nhắn đến nhà để lấy thêm vài trang sách còn bị sót. Nghĩ thầm trong bụng bỏ bu rồi, đến đây lằng nhằng giờ giấc, hai thằng đều mệt hết, có sức lái về không đây? 8 giờ sáng phải trả xe, như vậy chỉ ngủ được có 3 tiếng đồng hồ. Đến nhà anh, tôi mượn phòng tắm để gội cho mát người, để phòng bị cơn buồn ngủ khi lái xe. Đến 11 giờ đêm, chúng tôi ra xa lộ 405, chạy về hướng Bắc để bắt vào xa lộ 5. Tôi tính trong đầu, lái nhanh là 6 tiếng đồng hồ, có nghĩa là về đến San Jose là 5 giờ sáng. Khi khởi hành tôi nói với Hỉ, từ Garden Grove tôi chỉ cần 1 tiếng rưỡi đồng hồ là đến chân đèo.
Con đường có đoạn đông xe, nhưng không đến nỗi bị kẹt. Tôi khôn khéo lèo lái chiếc xe mướn 6 máy, qua mặt những chiếc xe chạy chậm đang leo đèo. Ở đỉnh đèo, hai bên tối om với rặng núi ít bóng đèn và ít xe, tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn 4 phút nữa là 12:30 đêm. Tôi hứng chí đạp ga cho kịp với lời dự đoán. Bỗng dưng có bóng đèn thật sáng rọi đến từ đằng sau. Cảnh sát bắt đậu xe vào lề đường.
Khi ký giấy phạt, tôi không chút sợ hãi hoặc muộn phiền, vì lúc cảnh sát làm giấy tờ, tôi đã biết rất rõ.
Lúc tôi khởi niệm "chưa bao giờ bị cảnh sát bắt", nghĩa là tôi đã tự mãn, mọc gai thách thức cuộc đời. Sau đó, cộng thêm cơn bực mình không nói ra khi phải bị ngồi trên xa lộ 405 gần 3 tiếng rưỡi đồng hồ ngày hôm trước. Cộng thêm lòng tham muốn đúng là 1 tiếng rưỡi đồng hồ từ Garden Grove đến chân đèo Bakersfield. Cộng thêm những lúc lái ẩu mà chưa bị bắt trong nhiều ngày tháng đã qua.
Tiền phạt là $205 cho tốc lực 87 mph trên 65 mph, cộng với tiền đi học $36, cộng với tiền lệ phí trả bằng thẻ tín dụng $15, tổng cộng là $256. Bài học nhập môn phải trả bằng kinh nghiệm bản thân: "1 niệm khởi, trùng trùng niệm khởi".
Niệm là một hạt giống, khi đã khởi, nó đơm hoa kết trái.

***


Mười giờ sáng. "Ê! Tối nay đến nhậu mày!" Ừ! Nửa đêm nhá! Tao còn phải ngồi thiền. "Mày muốn đến giờ nào cũng được!"

Cầm theo chai Cordon Bleu, tôi mở cửa bước vào. Căn nhà mù mịt khói thuốc lào, khói thuốc lá, khói tẩu, mùi thịt chó, mùi mắm tôm xổng ùa ra. Bùi Giáng tiên sinh đang mơ mơ màng màng, lơ đãng nhìn ra con trăng lưỡi liềm treo ngoài sân. Cụ Nguyễn Du đang khề khà kéo phé cùng Từ Hải, Thúy Kiều, và Đạm Tiên. "Mi làm gì mà giờ này mới vác cái mặt tới vậy mi?" Dạ thưa Bùi Giáng tiên sinh, tôi phải tĩnh tâm định thần để đến hầu ngài đây! "Đạm Tiên lấy cho nó cái bát và đôi đũa con." Đạm Tiên nhoẻn miệng cười thật xinh, liếc tôi tình tứ. "Dạ!" Ôi! Cái giọng của người đàn bà từng trải, chữ Dạ! sao mà mong manh như cái cầu khỉ. Trái tim nào yếu bóng vía lỡ chân, thì chỉ có rớt xuống như cục phân khô.

"Mi dám đem cả con Kiều vào tùy bút lăng nhăng của mi?" Dạ thưa cụ, tại sao không dám ạ!?! Cụ đã dám bán Thúy Kiều, thì con cũng dám đem chị Kiều về cõi nhân gian chứ! Thúy Kiều nghe xong quăng cây bài tẩy, ôm mặt khóc nức nở. "Phải chi lúc con đang lưỡng lự vội chi liễu ép hoa nài, còn thân ắt lại đền bồi có khi, bố bắt Kim Trọng ôm con thật chặt, hôn con say đắm, thì có phải cuộc đời con đã khác rồi chăng? Đời người con gái chỉ có một lần lưỡng lự thôi, mà bố không hiểu sao?" Cụ Nguyễn thản nhiên, vuốt râu nhìn qua Bùi Giáng, chàng thi sĩ phiêu bồng móm mém cười khà khà "tui đã chiêm bao, cằn nhằn từ dưới tới trên, từ sau tới trước ghi tên tuổi vàng".

"Từ Hải, con!" cụ Nguyễn trầm giọng. "Mày có thương con Thúy không?"

"Dạ thưa bố, lỡ dại một lần rồi, con bây giờ chỉ còn thương cái thân con thôi ạ! Anh buồn buồn trả lời. "Đáng nhẽ bố phải cho con khuyên em Thúy gửi thân được chốn am mây, muối dưa đắp đổi tháng ngày thong dong. Bố bắt con làm anh hùng, thì phải chịu thôi, chạy đâu cho thoát?" Thúy Kiều gầm gừ "Được rồi, anh chê tôi nhi nữ thường tình phải không? Bố! Bố cho con nối lại duyên xưa cùng Kim Trọng đi bố. Con gái cưng của bố chẳng làm gì hết, hết coi phim bộ, rồi hát karaoke cho anh ấy biết tay con." Tôi vội xua tay. Dù anh Từ Hải có phải muối mặt đi bán phở chăng nữa, anh ta cũng yêu chị trọn tình. Chị chỉ giỏi đứng núi này mà trông núi nọ. Nhảy sông mà bơi giỏi như chị thì khó chết lắm! Còn Kim Trọng, hèn bỏ mẹ! Xin lỗi chị nha, lúc chị bị nạn, hắn bỏ mặc chị, lúc chị thoát nạn được xum vầy cùng người thân, chẳng lẽ cho phép hắn được bỏ em gái chị, ngủ với chị à? Chị không nghĩ gì đến Vân, em chị sao? Chị thật là ngoan cố.

"Chị thật có lỗi với em." Đạm Tiên ực một shot cognac. "Đáng lẽ chị đừng dụ dỗ em, thì chắc có lẽ em cũng có mấy đứa con xinh bụ bẫm cùng Kim Trọng rồi. Chị chỉ mua vui, bắt chước lão thầy bói, nói đùa ghẹo em "Mà sao trong sổ đoạn trường có tên. Âu đành quả kiếp nhân duyên, Cùng người một hội, một thuyền đâu xa" mà sao em lại cả tin, chạy lung tung. Bố không có lỗi gì cả!"

"Ta có thể dạy nó chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài, nhưng…" Cụ Nguyễn im lặng.
Chữ nhưng chết người, cụ ơi! Cả bầu trời xanh lơ diễm tuyệt này cũng ở chữ nhưng mà ra. Suốt ngàn thu của Bùi tiên sinh cũng từ chữ nhưng này mà rớt hột. Một đời của tôi cũng ở chữ nhưng này mà một hôm tỉnh giấc phù vân. Nhưng. Nhưng. Nhưng. Và ... nhưng.

"Thế thì lỗi tại ai đây?" Thúy Kiều dậm chân la ầm lên.

Đêm ngày tưởng niệm tâm như vượn, nhảy múa hú vang sắc loạn màu,… Bùi Giáng rung đùi ngâm nga vọng ra từ bếp. Tôi bật cười. Đúng là phong tình cổ lục, và Thúy Kiều biết còn truyền sử xanh là chuyện giả tưởng. Chị quay qua nhoẻn miệng cười bảo tôi. "Anh cứ mơ tưởng hão với thế gian sao gian thế của anh đi. Không phải ai cũng muốn hương vị giải thoát. Chừng nào mệt mỏi muốn thư giãn, rủ chú Bùi đến đây, tôi bảo thằng chồng tôi dẫn đi bao một chầu mát-xa."




***





Đến với bất cứ thầy tử vi nào, hầu như ai cũng hỏi chuyện tình yêu gia đạo. Năm nay lấy chồng lấy vợ được không? Lấy người tuổi nào thì hợp? Vợ chồng tôi có bỏ nhau không? Có mèo mỡ gì không? Năm nay có tiền không? Có ai hại không? Có gặp nạn gì không? Mất chồng mất vợ, còn tìm được người khác để thay thế. Mất con, đáng buồn, nhưng cũng có thể có con khác. Mất việc, tìm việc khác thay thế. Khoa học huyền bí chỉ có thể giải lý được chuyện được mất vì chính nó là khoa học nhị nguyên. Chẳng ai hỏi chừng nào tận số!?! Câu hỏi quan trọng đến chừng nào. Chẳng ai biết, mà cũng chẳng ai buồn hỏi.

"Em có quen ông thầy kia, ông dặn đệ tử khi ông chết, phải mặc áo mầu gì quần gì vào lúc nào. Người tu rồi mà sao còn màu mè vậy? Chết là hết, thắc mắc làm chi? Em chết hả? Em sẽ tìm một nơi chẳng ai biết là em chết." O kể chuyện. Vì sao? "Em không muốn ai khóc cho em." Kể cả anh? "Ừ!" Vậy là em cũng tham như ông thầy chùa kia thôi. Có khác gì? "Tại sao?" Khi em còn muốn em chết như thế nào thì em còn tham. Tại sao không để mọi chuyện nó diễn tiến tự nhiên. Em đã nói chết là hết, thì ai khóc thì mặc họ, ai cười thì mặc họ, có gì mà phải tốn tiền vé máy bay tìm một nơi hẻo lánh? O lặng im. Tôi nhớ đến P, một người bạn duy nhất, mà chưa hề gặp mặt. Chỉ quen nhau qua điện thư và trò chuyện trên điện thoại. "Đối với P, cái chết rất hân hoan. Đứa bé chờ mẹ đi chợ về thế nào, thì cảm giác P y như thế!" P đã từng tìm tôi bằng cánh chim bay trong đêm một mình. Giờ đây ở đâu, tôi không rõ, nhưng cảm nhận rằng mẹ P đã từ chợ về nhà.

Cụ Nguyễn đã ra đi. Bùi Giáng cũng đã ra đi. Họ ra đi thản nhiên. Nghe ra thì có vẻ dễ dàng, nhưng thử thực hiện 1/10 của chuyện đó, không dễ chút nào. Bây giờ, thử khóa lại dòng tham muốn đang luân lưu trong tâm tưởng đã là một chuyện khó tày trời. Một ngày biết bao nhiêu niệm đã sinh và đã diệt trong tâm. Chỉ cần quán xét trong vòng 1 tiếng đồng hồ, tôi lái xe từ sở về nhà, tôi thấy tôi vặn máy nhạc đài này đài kia, lên kính xuống kính, liếc dọc ngó ngang, quẹo phải quẹo trái, đổi lane này qua lane nọ, nhìn kính chiếu hậu ngó xe bên phải bên trái, nhìn mây nhìn cột đèn, nghĩ đến người này người kia, nhớ kẻ kia người nọ, trả lời điện thoại, tìm điếu thuốc, gạt tàn thuốc, uống miếng nước vân vân và vân vân... (Tôi thương chữ vân da diết). Bây giờ, thử muốn ngủ giờ nào thì ngủ, thức giờ nào thì thức, lại là một chuyện khó hơn gấp bao nhiêu lần, vì người đó phải có khả năng hóa tất cả niệm là Không. Nếu muốn ra đi như chuyện mẹ đi chợ về, lại là một chuyện khó hơn chuyện ngủ nghê gấp bao nhiêu lần. Nhưng thôi, cứ thong thả. Khó hoặc dễ chẳng phải là chuyện đáng bàn. Khi tích tắc của trái tim ngưng đập, tôi sẽ cần phải làm gì? Niệm danh hiệu Phật A Di Đà ư? Cũng có thể. Niệm danh hiệu Phật Quán Thế Âm ư? Cũng có thể. Hoặc sẽ không làm gì cả? Cũng có thể. Hiện tiền rơi vào đâu thì giải quyết ở đó. Anh Hiệp dặn tôi dăm lần bảy lượt.

Tôi có anh bạn, mỗi năm anh tự coi tử vi cho mình, anh chỉ cần xem Thiên Mã, và Lộc Tồn. Xem Thiên Mã để xem mình có đi đâu không? Xem Lộc Tồn xem có ai mua vé cho mình, hoặc mình phải tự túc. Có thế thôi. Không hơn không kém. Nó chỉ giải quyết vấn đề vật chất cho ai còn đứng trong thế giới vật chất. Tôi đang tập làm những gì mà giây phút cuối cùng cuộc đời nó cũng là việc đó. Chẳng phải chờ đợi đến phút chót (tạm gọi là phút chót) mới làm.



***



Hai giờ trưa. M hỏi tôi. "Anh đang làm gì?" Làm việc. "Một ngày anh làm những gì?" Làm việc 8 tiếng, làm biếng 8 tiếng, làm thinh 8 tiếng. Đủ chưa? Anh nghe nói 1 ngày ở Cõi Trên bằng 100 ngày trên trái đất. Anh thật sự không biết ở trên đó, anh sẽ phải làm gì cho hết ngày. Có dịp, anh cũng muốn ghé đấy xem cho biết. Em đi cùng với anh không? Chúng ta chỉ cần ở đó 3 ngày. Khi về lại đây, thăm căn nhà cũ xem mấy đứa cháu mấy đời của chúng ta còn nhận diện ra chúng ta chăng? Chắc là sẽ nhộn lắm. Tụi nó sẽ chỉ lên bàn thờ (vậy thì chúng ta nên về Việt Nam để có con) kể ngày xưa anh và em đẻ ra ông cố nội bà cố ngoại của chúng. Lúc đó, chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ đi đâu? Về lại thiên đàng cũng chẳng thể. Ở lại trái đất thì cũng không xong. Xin đừng hỏi anh một ngày anh làm gì cho hết đời anh nhé. Anh yêu trần gian. Có nó, anh mới có cục đá mài. Có nó, anh mới biết học cách sống chẳng thuận cũng không nghịch. Sống thuận với cảnh khổ, tâm khổ. Sống nghịch với cảnh khổ, tâm loạn. Sống thuận với cảnh thuận, ngu si. Sống nghịch với cảnh thuận, làm quỷ. "Em vẫn chưa hiểu ý anh về cảnh thuận cảnh nghịch." Sống thuận với cảnh khổ, tâm khổ (thí dụ như thấy em khóc mà anh buồn theo). Sống nghịch với cảnh khổ (cười trên sự đau khổ của em đang mít ướt), tâm loạn. Sống thuận với cảnh thuận (em đẹp mà anh suốt ngày hôn em), ngu si. Sống nghịch với cảnh thuận (em đẹp mà anh lại hôn hình em trên màn ảnh), làm quỷ. Chỉ có trần gian mới có chuyện khó xử này. Chỉ có trần gian mới có nàng Kiều, có chàng Sở Khanh, có Từ Hải, có Mã Giám Sinh, có cụ Nguyễn, có Bùi Giáng tiên sinh, có em, có nữ hoàng, có thằng lôi thôi như anh... vân vân... và... vân vân... (lại vân!) "Thế thì anh làm sao?" Thì đó, anh làm việc 8 tiếng, làm biếng 8 tiếng, làm thinh 8 tiếng. Vui nhé, em ngoan!




ngày tháng trở về.

(Đang trở về, nên chưa thể kể - hay là đã kể rồi nhỉ?)