07 August, 2005

Chân Thiện Mỹ

(Người Tỉnh Thức)






Hoa.

Hoa chính vị Bồ Tát hóa thân làm đẹp mắt mọi chúng hữu tình, dẫn đường cho những con người ham chuộng Danh Sắc vào con đường vô Ngã. Vẻ đẹp của hoa không có vị tục trần xác thịt, vẻ đẹp của hoa là huyền diệu của những tia sáng ánh nắng ban mai kết tinh lại thành màu sắc, hoa dâng hiến cho đời từ bi, thiện mỹ, tặng hết dịu dàng an ủi chúng sanh.

Hoa là hỷ xả sau khi mang giọt nước tươi mát của Chân Thiện Mỹ đến rồi đi không một chút bận tâm kiếp sống vô thường của mình, hoa là Bồ Tát dạy con tâm vô trụ, mỗi giây phút cuộc sống trong hiện đời rất quý, đừng để những giây phút ấy qua đi trong địa ngục khổ đau của giận hờn và lo toan. Mỗi phút giây nấy bừng nở vạn đóa hoa khiêm cung bên lề đường không một người để mắt đến, rực rỡ trong khu vườn muôn sắc, dù được chăm sóc hay nơi đồng hoang vắng, hoa vẫn bình đẳng trải rộng lòng từ không phân biệt đắn đo về lẽ thâm tình của mình đến với ai và có được tiếp nhận hay không?

Con hãy sống trong vô trụ, trải rộng lòng từ đến mọi người, không phân biệt tình cảm của người đối với con ra sao, không luận không gian, thời gian, không cần đền đáp, không cần được hiểu hay cảm thông.

Con hãy để đóa hoa tâm được bừng nở, đừng để bản ngã của con làm khô cằn mảnh đất vốn đã được gieo hạt giống Chân Thiện Mỹ, vì mọi phân định đúng sai, phải trái chính là bản ngã của con đó! Con có quyền tu thì cũng có kẻ khác có quyền không tu, con không được tự cho rằng mình tu nên mình đúng hoàn toàn, thêm vào đó người tu mà không chuyển nổi tâm kẻ khác theo con đường của Chân Thiện Mỹ thì con lại trách mình. Vả lại, nếu con thật sự hết lòng cầu giải thoát thì hảy tự cứu lấy mình thoát cảnh khổ hiện tại, đừng quy lỗi cho kẻ chống báng mình tạo nên nỗi khổ của mình .

Tu Là gì? Tu là con đang đi tìm đến cách sống tận thiện tận mỹ, xóa bỏ những định luật nhân quả đã cột chặt con người vào vòng quay của nghiệp Luân Hồi, chuyển mệnh đời đến bước an lạc và luôn tự tại.

Giải Thoát là gì? Là bức phá những vô minh tham dục còn đầy rẫy trong bản tâm, Ngã chấp dạy cho con cách thích nghi trong cuộc đời hư ảo, không hề muốn nhận thấy ánh sáng của chân lý. Con muốn thấy ánh sáng chân lý đưa con thoát khỏi vô minh phiền não thì con nên học theo hạnh Từ Bi Hỷ Xả của Hoa, hoa phải là tâm của con chư phật muời phương ba đời đều thuyết giải thoát hoá thân sanh vào sen báu chẳng phải là không có nguyên do: Cho nên hoa mang kiếp sống vô thường mà sống đời vĩnh cửu của Đại từ. Giây phút thế trần qua đi, hoa đem đến giọt nắng cõi trời soi vào mắt thế nhân, khai thị điều thiện cho con mà chính bản tâm con chưa tự chứng, Hoa có thể tàn phai hương sắc trong vô thường sanh diệt như chính bản thân con nhưng mùi hương và vẻ đẹp của hoa không biến mất trong tâm con. Điều thiện có thể mang tướng đến rồi đi mà tâm thức của con không quên việc làm tận thiện mỹ ...

Âm Nhạc

Là chuỗi tiếng động được sắp xếp theo cung bậc trong tâm tư của từng con người, trong từng mỗi chúng sanh, là nguồn nhạc ý tuôn tràn, những giận hờn, những đau khổ, những niềm vui được tuôn ra từ trong sâu kín tâm hồn, cho nên lắng nghe thế giới với tất cả âm thanh đa dạng là một nguồn hân hoan bất tận, vì đó là âm nhạc.

Những câu chửi rủa là nhạc của tâm hồn đang giao động đến cực điểm, những bài hát là âm nhạc của thi nhân nó theo một cái chung nhất đó là: Thành, Trụ, Hoại, là âm thanh cũng là sự sống là hình tướng hoại diệt mà cũng thể hiện tính chất là Đạo vậy!

Tiếng chân bước đi trên đường vắng, tiếng lá khô rơi rụng, tiếng sương khuya rơi trên mái nhà, tiếng dế nỉ non, tiếng đàn, và cả những âm thanh con không nghe bằng nhĩ căn được như tiếng mây trôi bồng bềnh, tiếng hạt mưa chạm nhau trên không, tiếng thì thầm của hoa cỏ, tiếng thời gian chầm chậm trôi qua đời con, tiếng than thở của người thân xa con, là những chuỗi âm thanh kỳ diệu của cuộc đời.

Biết thưởng thức tất cả âm thanh của cuộc sống tức là sống trong nhac. Con có biết âm thanh là gì thì mới đích thực cảm nhận đuợc âm nhạc của đời. Hay nghe đây chỉ biết nghe những âm thanh mà con ưa thích thì chưa thưởng thức được cái kỳ diệu của âm thanh, nếu con chỉ muốn nghe thích những lời ngợi khen và rất ghét những lời chê bai thì nhĩ căn chỉ làm việc có một nửa. Đó chính là khuyết tật, đó mới chính là sự bất toàn của thân tướng, tất cả mọi âm thanh đều vui và tất cả mọi âm thanh đều là Pháp.

Những lời nói dữ đầy thô bạo là những thử thách sự kiên định, là pháp rèn tâm, là pháp điều phục tâm xao động. Như thế chính những lời nói dữ là giả tướng và những lời Phật thuyết minh chính là chánh pháp, tuy những lời nói dữ tự bản tánh nó không dữ, mà con đã chấp rằng nó dữ vì con còn vướng mắc vào âm thanh nên con không thấy thật tánh của ngôn ngữ.

Quán sát âm thanh đơn thuần là âm thanh thì hiểu được Đạo, mỗi âm thanh đều có độ ngân rung của nó vì thế âm thanh là âm nhạc. Những lời khen tự nó không xấu, chấp vào thì nó trở nên độc dược, khen hay chê đều không thể biến con trở thành kẻ khác. Những người chê bai người khác chính là Bồ Tát hóa thân, chính nơi những vị ấy con hiểu được điều Phật dạy nguyện lãnh lấy cõi Phật chẳng phải ở nơi rỗng không.

Khi con điềm nhiên trước những âm thanh khen chê hung bạo ấy thì con đã độ được tâm của mình, độ được kẻ ấy chính là con cũng đã độ con. Nghèo xấu những âm thanh đi thẳng vào tim làm con khổ sở là vì con chỉ nghe có một nửa, chính điều này là thân tướng xấu và nghèo nàn. Đây là thần chú trị bệnh ấy, hảy quán chữ ấy trong tiếng trống, tiếng đàn phổ trong đoản khúc cho đến khi tâm con trân trọng âm thanh ấy lúc ấy con sẽ thấy tự tánh ngôn ngữ là KHÔNG.