27 August, 2005
mộng mị 08272005
Chị Tám Khánh Hội và O, hai người đã từng ở Khánh Hội. Một người tuổi Tí, sinh ra và ở Khánh Hội từ lúc sơ sinh đến năm 1975; một người tuổi Dậu ở Khánh Hội 10 năm sau 1975, qua Mỹ đã gần 22 năm. Một người sống trong đạo thích kể chuyện đạo, một người lăn xả vào trần tục thích đi mát-xa ở spa. Một người thư thả, một người lúc nào cũng bận rộn.
Buổi sáng nay khi chưa ăn sáng, tôi tiếp chuyện chị Tám Khánh Hội, dứt điện đàm bằng câu chú tiếng Phạn. Sau khi ăn bánh mì trứng và paté, "Ừ! Đi đi!" chấm dứt cuộc nói chuyện cùng O.
Hai ngày cuối tuần, tôi thường mộng mị, lè phè. Chỉ muốn dành thời giờ cho ăn, ngủ, và đọc sách. Đêm qua đã giặt quần áo, lát nữa đem vào phòng gấp lại và cất đi. Chị Tám Khánh Hội đang ở chỗ làm. O phóng xe chạy đến xem tattoo exhibition ở Santa Clara. Tôi uống cà phê nhìn trời, nhìn cậu em cô dì lăng xăng lít xít chuyện tình ái, tôi lục lại kho kỷ niệm. Tôi cũng đã từng có tình ái với người đàn bà bình thường, với người đàn bà không bình thường cũng có. Nói rằng tôi là tôi của 30 năm về trước cũng chẳng đúng, mà nói tôi đã khác tôi của 30 về trước cũng chẳng đúng. 30 năm về trước, nụ hôn đầu đời của O và của tôi. 30 năm sau, tôi cũng hôn O, cùng một cặp môi... mà sao không là nụ hôn của 30 về trước? Phản ứng của thân cũng đã khác rất nhiều. Nụ hôn của 30 năm trước đầy rạo rực, đầy tham lam, đầy háo hức, tìm tòi. Nụ hôn hôm nay tựa như một lời chào, một lời chúc an tâm. 30 năm về trước, tình ái là khu vườn địa đàng, bây giờ nó chỉ là một nụ hoa. Tôi cũng thử phóng "niệm" về dĩ vãng, thử xem có tìm lại được tuổi xuân, nhưng ...
... không thể tái tạo cái gì đã qua. Duyên đã khác, mọi chuyện đã khác!
Labels:
Nhật Ký