06 August, 2005
tản mạn ngày tháng - 100 chữ
Tình Yêu
Có một thủa anh đi tìm em.
Gặp nhà cách mạng, ông ta nói "em là sự đổi mới." Đi thêm lên triền dốc, nhà hiền triết bảo "em là ảo tưởng". Xuống quanh phố thị, đến chốn phồn hoa, người ta bảo "em là nô lệ". Thêm vài bến cảng, nhà nghệ sĩ im lặng nhìn anh trìu mến.
Trong bóng tối nhỏ nhoi, anh thấy em là sự tự do. Bên em, anh là đứa trẻ vô tư rúc đầu vào lòng em ngủ say. Cất tiếng hát chào đón tâm hồn nó trong từng cánh bình minh.
1/14/2003
Cho Tôi
Thêm một ngày giấc ngủ cần thiết hơn bao giờ. Còn muốn ăn, còn muốn uống là còn tất cả. Trước khi lành bệnh, phải hít cho đầy buồng phổi ở khúc cao điểm. Cứ cô độc mà đối diện hiện tượng. Hãy cứ cưới trần gian vào đời sống. Chẳng có gì chắc chắn mặt trời sẽ mọc cho ngày mai. Cũng chẳng chắc gì nó sẽ không hiện hữu.
Tỏa hương! Tỏa ánh sáng!
Cách đây không lâu, khi nhìn thấy petit déjeuner trên vùng ngực áo thun của một cô gái, mi đã cười thầm với ai?
1/15/2003
Điếu Thuốc
Tôi vẫn thường ngồi hút thuốc ngắm biển trên bậc tam cấp ở sở. Cách đó 2 mét là cái thùng rác. Theo thói quen, tôi hay dập điếu thuốc dưới gót giầy, nhặt lên, rồi búng vào tâm. Thường thì tôi hụt. Đôi lần phải dụi lại cho hết khói.
Trưa nay run rủi thế nào, nó lại trót lọt.
Tôi giật mình, nhìn vào nó đang tênh hênh giữa mấy bao nhựa và giấy vụn.
Bước xuống, nhặt lên, rồi lại bỏ xuống. Có những cái trúng cũng cần phải xét lại, tôi cười nhủ với bóng tôi.
1/21/2003
Chuyện tình
Họ quen nhau qua một bài nhạc. Giản dị có thế thôi. 40 năm qua, hắn nghe bao nhiêu là ca sĩ thay phiên cất tiếng hát ca khúc quen thuộc ấy. Đặc biệt lần này, hắn cứ lịm dần đi theo từng nốt nhạc đơn sơ.
"Nàng là ai mà lại đòi nghe bài đó?" Hắn bèn làm quen.
Cuộc tình của họ sau đó ra sao, có quan trọng không? Bạn và tôi cũng như bao người khác là kẻ ngoại cuộc. Tôi chỉ cầu nguyện cho họ đừng đánh mất đi sự tự do trong tâm hồn.
2/25/2003
Cầu vồng
Chàng và nàng ngồi bên nhau trong quán nhỏ. Trên bàn là 2 tách cà phê sữa đang tỏa khói. Bên kia đường là ngọn núi đầy hàng thông xanh tươi. Xa xa là móng cầu vồng rực rỡ.
Họ di tay trên bản đồ dò lại con đường họ vừa bỏ lại.
Nhìn từng chiếc xe vội vã, trên môi họ nụ cười ấm áp. Họ biết những chiếc xe đó đang đến nơi mà họ vừa thoát khỏi.
"Cầu vồng mãi mãi là cầu vồng, phải không cưng?"
"Cho dù chúng ta có chụp được, nó cũng thế."
2/26/2003
Nếu như...
Loài khỉ biết cầm gậy cầm cây đâm nhau, anh sẽ chẳng bao giờ tìm được em.
Anh chẳng còn ngạc nhiên gì trong đời sống, em cũng chỉ là đóa hoa tím bên con đường.
Mặt hồ phẳng lặng thiếu ngọn sóng ngầm, chúng ta là những con sâu, ăn no, thoát thai biến thành bướm.
Cuộc đời vắng sầu khổ, lá trà chẳng còn xanh hương trăng sáng.
Tiếng cười không được rung lên từ bụng, tình yêu chẳng còn ý nghĩa.
Em biết anh rồi, cuộc đời chúng ta cô độc. Dũng cảm. Mềm mại. Thế nhé!
3/2/2003
...
(tặng Rachel, và các bạn tôi)
Tôi gom ngàn năm vào 48 phút âm giai tiết điệu mong manh. Sau đó, tròn nó lại chỉ còn tích tắc của hơi thở.
Nước chìm xuống sâu, nhưng sóng hoài vươn lên. Gió lên vời vợi, song lại thấm vào lòng người. Tôi sáng lấp lánh mạch máu đập trong đêm. Tôi héo dưới cánh hoa đang qua mùa. Mềm xuống... vắt vào không gian hương ngát cuối. Rơi vào gió. Loài giun và đất câm thầm thì nhịp khải hoàn.
Và... xin nụ cười nở đầy trên bình nguyên nhỏ bé giữa vòng ôm đại dương.
3/9/2003
(3/23/2003)
Tôi đến thăm một bà cụ bị bán thân bất toại cả 10 năm nay. Cụ chỉ nằm đó nương nhờ tất cả con cháu từng ngày một. Trên đầu tủ là quyển kinh mỏng có hình Quan Thế Âm Bồ Tát. Treo trên thành giường là chuỗi hạt mầu nâu của đất.
Sau những câu hỏi thăm chuyện xưa tích cũ, trước khi về tôi hỏi cụ ý nghĩ cuộc sống.
Cụ nhắm mắt, mỉm cười, cầm lấy tay tôi, "sống để thấy những điều mình nghĩ ngày hôm qua là đúng chưa hẳn là đúng ngày hôm nay."
Hôm ấy...
Hôm ấy tất cả thần tượng trong tôi đều đã sụp đổ.
Bất chợt trong tôi hương thơm nắng chiều. Tôi ôm lấy, ủ vào lòng đầy kín. Con đường của tôi có em.
Bấy lâu nay, tất cả là ngẫu nhiên mù mờ.
Ý thức nhận lãnh em vào đời, tôi xin trái cấm là ẩn dụ cho hành trình, chẳng thể vội vã như cổ tích. Một ngày nào đó, nếu phải chia tay, hành trình vẫn là hành trình. Hạnh phúc đơn sơ hôm nay soi chân dung chúng ta, là sợi tơ mong manh vĩnh hằng.
3/28/2003
(4/1/2003)
Bên kia... đêm là ngàn sao sáng có ánh mắt tôi. Bên này có tiếng cười tiếng nói thân thân vọng lên. Huyên thuyên kể cho tôi nghe, trải đầy không gian chút buồn tủi, chút lóng lánh, chút âu yếm, chút trần truồng, chút mong manh... Em đang vui tôi biết, em đang mệt tôi hay.
Bên xa... chút giá lạnh ngày đông còn vương lại bên khung cửa lấm tấm hơi nước. Bên gần những con kiến bò loanh quanh đón buổi sáng dần lên. Em nghĩ gì mà cười khi tôi hỏi " sao em làm anh mệt?"
E.
Chiều hôm qua, tôi đem cái xe đạp bỏ vào xe, định bụng hôm nay tan sở sẽ cùng gió lang thang. Trời nắng mà gió se se lạnh. Ra ngoài sân hút thuốc phải mặc lên người chiếc áo mà em đã từng thấy.
Cả mấy tháng qua, trời đất ngủ yên, tôi lẫn thẫn một mình.
Nhiều điều muốn nói đã quên. Nhiều điều muốn quên vẫn nhớ. Nhiều điều muốn nhớ... không biết đâu.
Con đường, hàng cây, mây trời... mỗi ngày mỗi đẹp. Tự nó đẹp mà bây giờ tôi mới nhìn thấy. Chín.
(4/16/2003)
Em cưng,
Sinh ra có một lần để khóc, mà sao cứ đi tìm chân lý? Thử hình dung một người đang thoi thóp, nhìn ánh mặt trời hừng lên buổi sáng, luồng ánh sáng tràn vào ly sữa, loang trên bàn tay người con gái chăn cừu bé nhỏ.
Khi hỏi có hay không, câu trả lời tự nó là sự tỉnh thức trong tâm linh. Không thể nói, không thể cho, không thể bàn. Làm sao diễn tả, khi nó là một hành động câm lặng?
Đón lấy ly sữa mà uống. Đứng lên đi vào cuộc đời.
4/16/2003
Cõi Chưa Là...
Với loài ong, nó là mật ngọt. Kết tinh của hương hoa cùng nắng sớm, nhụy mềm và trăng khuya, sương trong lẫn nhiệt nóng.
Một ngày khi trở về ý thức, tôi đón nhận gì sau giấc ngủ, sau một hành trình tưởng như là hôm qua? Có biết đâu nụ cười trên môi là trái kết từ bao nhiêu mùa tôi đã hững hờ trong cuộc sống.
Nó là ngày hôm nay. Từng nụ hoa biết từ đâu nở khi tôi mở tâm đón nhận? Mây xa vẫn bay ở chân trời trong đôi mắt kẻ mù lòa.
4/22/2003
(5/1/2003)
Mùa xuân có nhiều chim về làm tổ sau vườn, tất nhiên có sự hiện diện loài mèo. Có con mầu trắng đốm đen, có con tam thể, có con đen tuyền lởn vởn trên bãi cỏ xanh.
Trong một ngày tôi sống, lầm lỡ là chuyện rất thường xảy ra. Người lữ hành định phương hướng, chú ý, học hỏi từng hành động của mình. Khi đói tôi ăn, khi khát tôi uống. Khi sự việc không đến như dự đoán, là thêm một điều lạ để biết. Đôi khi khép kín lòng mình để xét lại chữ "tôi."
(5/3/2003)
Hôm nay là những cơn mưa chợt tạnh chợt buồn. Lang thang mãi cũng về nhà nằm ngủ giấc nhỏ. Chợp mắt cho tâm hồn được nghỉ ngơi, được an trú giữa dòng lũ xôn xao. Bất chợt chớp lóe lên, chiếc lá thấy mình xoay trên mặt nước, ngày tan rữa mục nát cũng chẳng xa. Đâu đó tiếng thác đổ, tiếng chim ríu rít, tiếng lá xanh rào rạt. Mỗi người một nỗi khổ một nỗi ưu tư, mỗi nguồn hạnh phúc, mỗi tình thiêng liêng. Mưa về gói lại chút hoang vu, chút bâng khuâng lạ lẫm.
Căn Phòng Tôi
Về em, vẫn nỗi câm lặng cố hữu đầy thân thương. Ly cà phê ngon đầy hương vị. Mây vươn lên cao nghìn trùng nhẹ lối. Tôi về em nhận lãnh nguồn hồi sinh, nghe đời mình quay chậm lại từng góc xa rất gần. Ôi em...
Tôi lại mở lớn cửa sổ đôi, tìm con kiến đang ngủ. Trên mặt bàn vẫn đầy giấy và chữ. Nắng vẫn trải dài trên nóc, biển vẫn rì rào cuối chân mây. Em không kiêu sa mà tôi chỉ muốn về bên em. Phần đời nào của tôi em còn ôm kín?
5/4/2003
(5/5/2003)
Tôi đi ngược đi xuôi ở phi trường Kansas. Còn 2 tiếng đồng hồ nữa mới đến chuyến bay của mình, tôi chỉ thèm một ly dopio của Starbucks. Thật ra chỉ cần một ly cà phê espresso của bất cứ hàng quán nào. Tôi chỉ thấy những hàng bán đồ cho khách du lịch, Kentucky Fried Chickens, Anheuser-Busch, McDonald's,...
Ghé vòi phông tên uống đỡ ngụm nước lạnh. Thời giờ còn nhiều quá, chẳng biết làm gì, ghé vào mua postal card, ghi vài dòng gửi cho một kẻ lạ: hút thuốc lá thiếu cà phê thật buồn.
(5/6/2003)
Nói với núi, tiếng vọng. Nói với biển, sóng tan.
Nói với em, hoa nở. Nói với tôi, nụ cười.
Khi em là buổi sáng, tôi là ánh sáng. Khi tôi là ban đêm, em là bóng tối.
Ôm chầm nhảy vào khoảng không.
Tiếng rao hàng buổi chiều ấu thơ, tiếng gọi mời hoa lá bốn mùa. Nhặt lên một cọng cỏ treo trên đỉnh gió chờ ngày xum vầy. Đốt ngọn nến nhỏ đón chào ban mai. Dù có tàn phai vì định mệnh, cọng cỏ, ngọn nến cũng là đời sống quý giá dâng hiến cho nhau.
(5/19/2003)
Trên môi hôn mềm mại lời từ giã không lời. Buổi chiều ôm nhau trong lòng, da thịt chúng ta đã biết. Khi thức dậy sau giấc ngủ dài, tôi thầm thì lời tạ ơn em.
Tôi nổi loạn đốt cháy tình yêu. Nhìn nhau trong gương ghi lại một khuôn mặt để vào ngăn ký ức. Ở miền biển, từng cơn sóng kéo vào, rồi tan ra. Người miền núi nào hiểu định lý này. Vì thế... tôi đón tôi khoảng khắc phù du.
Và... nơi em bước lên, có những cánh rong xanh lời bí ẩn.
Nói với định mệnh.
Nắng buổi trưa đổ xuống hình hài em ngồi nhìn xuống đất, tay kẹp điếu thuốc. Tôi chết bất ngờ.
Tóc em búi cao, khuôn mặt sáng, bàn tay nhiều nhánh chỉ đan, đón đời tôi.
4:30 sáng giữa rừng bao quanh là núi đá và thác, tôi miên man đèo tình em. Nhặt lên những mảnh cây, nhánh cỏ, tạo dựng định mệnh không rõ rệt, tôi tuôn đón tôi từ đỉnh ngàn rớt xuống hình hài.
Về lại căn phòng nhỏ, tôi thu gọn cuộc đời, chỉ đón tình tôi mỗi ngày mỗi sáng lên sau màn sương.
5/30/2003
Labels:
Tản Mạn