***
Buổi sáng nay, trên đường đi làm, cả hàm răng nhức buốt. Cứ tưởng nó đã yên. Buốt đến độ, sờ cằm chẳng thấy đâu!?! Hai giờ trưa. Em cho anh cái hẹn được không? Đau hai tuần nay rồi. "Ai chứ, anh thì lúc nào cũng được! 3 giờ anh đến được không?" Ừ! Để anh sắp xếp công việc. Anh sẽ gọi lại em. Tôi bốc điện thoại gọi cho sếp báo cáo tình hình xong là phóng ra xe lái về San Jose.
"Sao lại để đến hai tuần? Anh cũng lì thật!" Vâng, anh phải làm quen với lão bệnh tử em ạ! Không định tâm được lúc bệnh, khi tử thần đến, cầu cứu ai đây?!? Hương thơm từ hình hài nàng vẫn thoang thoảng toát dịu dàng và quen thân. Tôi ghét nhất là đi nha sĩ! Thằng nghệ sĩ lôi thôi như tôi, cực chẳng đã mới phải đem cái xấu của mình ra cho người khác xem, nhất là với nàng. Gọi lung tung vài nơi, chẳng ai nhận làm gấp. Đôi mắt nàng hiền từ chăm chú lấy gân máu cho cái răng của tôi. "Anh phải gặp em đều đặn hơn đấy nhé!" Ừ! Em có cắn anh đâu mà anh sợ! Tôi chỉ biết, tôi không còn muốn ai đau khổ vì tôi. Em muốn làm gì anh thì làm. Rồi! Tuần tới anh sẽ đến để trám, rồi sau đó thanh toán hết mấy cái lôi thôi kia. Còn em? Em còn nhớ thông điệp tôi vừa gửi cho em không?
Năm giờ chiều, mua thuốc trụ sinh xong, về đến nhà. Nhận được cái CD Earthsongs từ Amazon. Chợt nghĩ đến một người tuổi Kim Ngưu dễ mến và tài hoa, đêm qua vừa xóa đi những kỷ niệm một thời của mình.