Showing posts with label Tư Tưởng. Show all posts
Showing posts with label Tư Tưởng. Show all posts

29 April, 2013

30 tháng 4


38 NĂM-NHÀ NƯỚC CỦA MỘT NỬA
Ngô Minh


Nhiều đêm tôi không tài nào ngủ được. Cứ nghĩ đến đất nước từ sau năm 1975 đến nay, đã 38 năm gọi là “thống nhất” nhưng thực tế lòng người chưa về một mối. Thực tế vẫn tồn tại hai loại người: Người phe của cách mạng và người thuộc phe “ngụy quân ngụy quyền”. Hai “loại người” cùng sống trong một làng, ấp, xã này khác biệt nhau từ ý thức hệ đến những chế độ chính sách cụ thể hàng ngày. Những phân biệt đối xử như vậy khiến người dân liên quan đến “ngụy quân ngụy quyền” cứ nghĩ: Nhà nước này là nhà nước của những người cách mạng, không phải nhà nước của mình. Nghĩa là NHÀ NƯỚC CỦA MỘT NỬA. Cụ thể như thế nào?


(Đọc tiếp nguyên văn ở đây)

15 April, 2013

Làm Cha Mẹ là Một Sự Tu Tập

Tôi cảm thấy rằng, làm cha mẹ là một cơ hội tuyệt vời để tu tập chánh niệm thâm sâu, nếu tôi có thể cho phép gia đình và con cái tôi trở thành những vị thầy của mình, cũng như biết học hỏi và lắng nghe cẩn thận những bài học của cuộc sống, mà chúng sẽ đến rất nhanh và rất mãnh liệt.

Đọc thêm ...

02 April, 2013

April 2

Có một doanh nhân hỏi Thầy làm thế nào để có thể sống trong thực tại. Thầy cười: “Không phải dễ dàng đâu. Nếu là người tu hành, thì cố gắng tìm cái phút sống thực tại hàng ngày, từng giây phút bằng cái tâm chuyên tu của mình. Các anh chị có công việc để thực hiện thì thực tại của anh chị nằm trong công việc đó. Nếu có một dự án phải hoàn thành  trong một thời gian nào đó thì thực tại của anh chị là khoảng thời gian đó."

Những gì tôi đã học được ở thầy bổn sư

22 December, 2012

Hạnh phúc nhờ buông xả


Chất chứa. sở hữu

Có người nọ nghe nói về một đạo sư nổi tiếng nên tìm đến hỏi đạo. Đến nơi, anh thấy trong nhà của vị đạo sư trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một cuốn sách.

Anh ngạc nhiên hỏi: "Sao nhà đạo sư trống trơn, không có đồ đạc gì cả?"

Đạo sư hỏi lại: "Thế anh có hành lý gì không?"

Anh đáp: "Dạ có một va li".

Đạo sư hỏi: "Sao anh có ít đồ vậy?"

Anh đáp: "Vì đi du lịch nên đem ít đồ".

Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc gì nhiều".

(Đọc tiếp ở đây)

28 September, 2012

Hạnh phúc do tâm tạo

Hạnh phúc do tâm tạo (A Way of Being) 

Trích từ cuốn Happiness: A Guide to Developing Life's Most Important Skill của Đại sư Matthieu Ricard được đăng trong tờ Tricycle, The Buddhist Review, Summer 2006. 

Đại sư Ricard là người Pháp, thực tập và làm luận án tiến sĩ khoa học tại viện Pasteur, Paris. Sau khi đậu tiến sĩ, ông sang Ấn độ năm 1967 và nghiên cứu đạo Phật với các vị cao tăng Tây Tạng. Năm 1972 ông xuống tóc với một vị thầy của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Đại sư hiện đang tu hành tại Tu Viện Schechen ở Nepal. 

Đại sư Matthieu Ricard cho rằng hạnh phúc chỉ là một ý niệm. 

Ý niệm về hạnh phúc thay đổi theo đầu óc suy nghĩ của từng người. 

Tôi còn nhớ một buổi chiều mùa mưa ở Nepal, tôi ngồi trên bực thềm của một ngôi chùa trông chờ các Phật tử đến dự buổi pháp đàm. Sau một cơn mưa giông lớn, cái sân trước chùa biến thành một vũng nước bùn dơ dáy. Chúng tôi phải xếp từng cụm gạch từ cổng chùa vào bực thềm bước vào chánh điện. Một cô đến dừng ở cổng chùa. Cô nhìn cái sân đầy nước bùn, lắc đầu, dón dén bước lên mấy cục gạch, vừa bước vừa mở miệng chê bai từng viên một. Khi đã an toàn lên đến bực thềm chỗ tôi ngồi, cô ta nhìn vũng nước bùn lắc đầu lần nữa: “Ghê quá! nếu mà ngã xuống đây thì thật là ghê. Ở xứ này cái gì cũng dơ!” Biết tính cô ấy nên tôi chỉ im lặng gật gù. Vài phút sau một cô khác đến, cô Raphaèle. Vừa nhảy qua từng cụm gạch cô vừa hát: “hấp! hấp! hấp!”, và khi qua được bên này, ánh mắt cô ngời sáng, cô tươi cười nói: “vui quá” và tiếp: “cái hay của mùa này là sau cơn mưa, mọi cảnh vật thật sạch sẽ tươi mát, không dính một hạt bụi!” Đối cảnh sinh tình nhưng hai người, hai lối nhìn khác nhau. Sáu tỷ người, sáu tỷ thế giới khác nhau! 

Cô Raphaèle kể cho tôi nghe về chuyến viếng thăm Tây Tạng lần đầu của cô vào năm 1986. Cô kể về một vị Lạt Ma bị bắt khi quân Tàu chiếm Tây Tạng. Cô nói: “Ông mời tôi cùng ngồi xuống một cái băng ghế và mời tôi uống trà”. Ông lấy trà từ một bình thủy lớn. Đây là lần đầu ông tiếp chuyện với một người Âu. Ông nói cười vui vẻ trông thật dễ mến. Đám trẻ con tò mò đến gần nhìn chúng tôi. Ông bị người Trung Hoa cầm tù trong 12 năm. Ông bị đưa đi công trường đẽo đá để xây một cái đập ở thung lũng Dra Yerpa. Chuyện khôi hài là cái đập này thật vô dụng vì dòng sông này đã gần khô cạn! Ngày nào ở công trường cũng có người ngã lăn ra chết vì đói, hoặc vì đuối sức. Câu chuyện thật rùng rợn bi thương mà vị Lạt Ma kể với một giọng bình thường như kể một câu chuyện đời xưa, không hề có một chút gì hằn học, không hề có một lời thù hận. Cặp mắt của ông vẫn hiền lành không hề có một tia uất ức. Tối hôm ấy về nhà trọ, tôi không thể không nghĩ đến câu chuyện của vị Lạt Ma này. Tại sao một người bị nhiều cực hình như vậy mà có thể có được một cái tâm bình an như thế. 

Tôi chiêm nghiệm rằng người nào đã đạt được sự bình an trong tâm (inner peace) thì khi gặp thất bại không bị đau khổ quá cũng như khi được thành công không nở lỗ mũi quá. Người ấy có thể sống bình an trong mọi hoàn cảnh, vì đã ý thức được rằng chuyện gì rồi cũng sẽ qua, rằng không có chuyện gì đáng cho mình để tâm bám giữ. Một khi đã ý thức được như vậy thì khi trực diện với nghịch cảnh, khi bị đời đá lên đạp xuống, người ấy cũng không bị ngã quỵ, cũng không chán chường thái quá. Tôi biết một phụ nữ người Hòa Lan, cô Etty Hillesum, đã đạt được cái “tâm bình an” này. Một năm trước khi chết trong trại tập trung Auschwitz, cô ấy đã nói rằng: “Khi bạn có một đời sống nội tâm vững vàng thì ở bên trong hay bên ngoài trại giam cũng vậy thôi… Tôi đã chết cả ngàn lần trong cả ngàn trại giam khác nhau rồi. Tôi đã kinh qua tất cả và giờ đây không còn chuyện gì ở trên đời có thể làm tâm tôi xao động. Chuyện tốt, chuyện xấu, chuyện vớ vẫn tôi đều biết hết nhưng tôi vẫn thấy từng phút, từng giây của cuộc đời này vẫn đẹp và có ý nghĩa.” 

Có một lần lúc tôi đi hoằng pháp ở Hongkong, trong một buổi thuyết giảng một thanh niên đứng dậy hỏi: “Thưa thầy, xin thầy cho biết có lý do chính đáng gì buộc con phải kéo lê kiếp sống này?” Cuốn sách tôi viết đây (Happiness: A Guide to Developing Life’s Most Important Skill) có thể là một giải đáp bình thường cho câu hỏi đó bởi vì hạnh phúc bắt đầu với thái độ yêu đời. Một khi đã đánh mất niềm vui sống thì cuộc đời chỉ là một chuỗi dài đau khổ. Những vật chất ngoại tại tuy là cần thiết cho sự sống nhưng thật sự thì đau khổ cũng như hạnh phúc vẫn chỉ là một trạng thái nội tâm. Phải quán chiếu như vậy thì mới thấy cuộc đời đáng sống. Phải phân biệt được những tư tưởng yếm thế có thể bóp chết dần ý chí muốn sống của ta và những tư tưởng lạc quan bồi bổ cho tâm tư an lạc của ta để loại bỏ dần những suy nghĩ mang lại sầu bi khổ não. 

Thay đổi cái nhìn của ta đối với cuộc đời không phải là một thái độ lạc quan khờ khạo, cũng không phải là một thái độ phấn khởi giả tạo để đối phó với nghịch cảnh. Khi tâm tư còn bị rối ren vì vọng tưởng, vì những khái niệm sai lầm về chân hạnh phúc thì dù mỗi ngày mình lập đi lập lại câu: “Tôi đang hạnh phúc” thì cũng vô ích thôi, cũng chỉ như công trình sơn một bức tường đổ nát thôi. Không phải cứ nhìn đời qua một cặp kính màu, hay cứ nhắm mắt chối bỏ những sự thật bất hoàn hảo, những đau khổ của cuộc đời là mình có hạnh phúc. Cũng không thể cố gắng giữ chặt giây phút hạnh phúc của mình bằng mọi giá. Mà hạnh phúc là sự chuyển hóa tâm sân hận, tâm chấp thủ đang đầu độc tâm hồn ta, là biết nhìn sự vật một cách trung thực, không có sự phê phán của vọng thức. Cứ miệt mài luyện tập lối suy tư đúng đắn như vậy thì ta sẽ thấy rằng hạnh phúc hay đau khổ chỉ là do tâm mình phản ứng với hoàn cảnh bên ngoài mà thôi. 

Hồng Thị Quỳnh-Hoa lược dịch.

08 July, 2012

Tạng Thư Sanh Tử

Tạng ngữ chỉ thân xác là , có nghĩa "một cái gì ta để lại sau lưng" như hành lý. Mỗi khi nói , ta nhớ rằng ta chỉ là những lữ khách tạm thời cư trú trong đời này và thân xác này. Bởi thế ở Tây Tạng người ta không xao lãng thì giờ vào việc làm cho hoàn cảnh sống thêm tiện nghi. Người Tây Tạng cảm thấy hài lòng nếu có đủ ăn, mặc và một mái nhà trên đầu. Nếu cứ tiếp tục như chúng ta – nghĩa là cố cải thiện hoàn cảnh sống, thì dần dần công việc ấy tự nó trở thành mục đích chính, và đó là một xao lãng vô lối. Có người nào tâm trí tỉnh táo mà lại cẩn thận trang hoàng cái phòng khách sạn của mình mỗi khi thuê mướn không? 


- Sogyal Rinpoche (Tạng Thư Sanh Tử)

10 April, 2012

April 10

  ..."Tâm chúng ta sẵn sàng mâu thuẫn, thân chúng ta cũng sẵn sàng mâu thuẫn. Tự mình đã mâu thuẫn thì sống với mọi người có mâu thuẫn không? Đó là điều không ai muốn, nhưng làm sao tránh khỏi được! Thân tâm mình mâu thuẫn thì người khác cũng vậy. Cho nên có hòa hợp là có chống đối, điều đó là chuyện hẳn nhiên thôi."... (Tìm Tĩnh Lặng Trong Mâu Thuẫn Cuộc Đời - HT Thích Thanh Từ)

31 March, 2012

4 Quy Tắc Tâm Linh [của người Ấn Độ]


1. Quy tắc đầu tiên: "Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp cả." 

Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ cả. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại.

2. Quy tắc thứ hai: "Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra." 

Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất. "Không có; Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi..., thì nó hẳn đã khác đi. "

Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta học ra bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.

3. Quy tắc thứ ba: "Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm." 

Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn. Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.

4. Quy tắc thứ tư: "Những gì đã qua, cho qua." 

Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.

Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này. Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả..


-By: Golden Act @ Facebook

26 January, 2012

Julian Baggini - Is There A Real You?




80. Người tưới nước lo dẫn nước, thợ làm cung tên lo uốn cung tên, thợ mộc lo nảy mực đo cây, còn người trí thì lo tự điều phục lấy mình (Kinh Pháp Cú)

19 January, 2012

Khi đến nơi vô cầu, sẽ không còn phiền não.

Hằng Thật và Hằng Triều Tam bộ Nhất bái
San Francisco! 
21 tháng Hai, 1979

Sư phụ từ giám,

Hôm qua thầy Hằng Triều và con đã lên được đỉnh đồi – phóng tầm mắt về phía Nam, chúng con thấy Dốc Ác Quỷ (Devil’s Slide) và thành phố Pacifica . Hướng về phía Bắc, thật không tưởng tượng nổi, chúng con thấy những cột tháp màu cam của Cầu Cựu Kim Sơn (Golden Gate), ngọn núi Tamalpais, tháp TV trên ngọn núi Sutro - San Fransisco! Dường như chỉ mới hôm qua chúng con còn ở Santa Monica suy nghĩ về Xa Lộ số 1 và cuộc hành trình dị thường còn ở phía trước. Vậy mà giờ đây, chưa đầy một cái búng ngón tay, chúng con đã lạy vào tận vùng Vịnh (Bay Area) và rời Xa Lộ số 1 để đi qua thành phố này. Cuộc đời quả thật như một giấc mộng. Như trong Kinh có nói:

Quá khứ, hiện tại, vị lai đều bất khả thuyết.

Hôm qua có thể là ngày hành hương thứ nhất của người đệ tử này. Con đã được một bài học từ tận đáy lòng mà phải mất 21 tháng học tập và kiên nhẫn để thực hành cho tới khi hoàn toàn nắm được. Bây giờ có thực là con đã nắm được không? Con hy vọng là không, bởi vì mỗi lần con chấp trước vào một cảnh giới là lúc con lại vấp ngã. Bài học như thế nào? Nó có tên là "không mong cầu".

Sư phụ đã chỉ dạy hàng chục lần theo bằng những phương tiện thiện xảo những điều này : "Đừng mong cầu bất cứ điều gì. Đừng cầu chứng quả Phật, đừng cầu đại trí huệ, đừng cầu giác ngộ. Mong cầu là đặt một cái đầu lên trên đầu của quý vị. Đó chỉ là lòng tham. Chỉ nhất tâm tu hành. Thế là đủ. Tu hành mà không nghĩ tới tự lợi. Tu hành như mình ăn, mặc, và ngủ. Chỉ cần như vậy là đủ rồi. Và đừng nên có cái niệm thứ hai. Hãy nhất tâm!".

Kinh Hoa Nghiêm đặc biệt chỉ dạy Bồ tát không tham cầu.

Bồ tát chỉ bền giữ tịnh giới. Bồ tát chẳng cầu oai-thế, chẳng cầu chủng-tộc địa vị cao sang, chẳng cầu giàu có, chẳng cầu sắc-tướng, chẳng cầu ngôi vua, tất cả đều không nhiễm trước.
"Phẩm Thập Hạnh"

Bồ tát này làm đại-thí-chủ, phàm có vật gì đều bố-thí được cả, lòng bình-đẳng không hề hối tiếc, chẳng trông quả báo, chẳng cầu tiếng tăm, chẳng tham lợi lộc.
"Phẩm Thập Hạnh"

Thông điệp trên thật quá rõ ràng, không hiểu sao lại không kết nối được với phần sâu thẳm nhất trong trái tim con. Con đã tưởng mình kiểm soát được lòng tham. Thực ra, con lại bị lòng tham khống chế.

Tuần trước chúng con có nói chuyện với Chùa Kim Sơn qua điện thoại. Thầy Hằng Triều cho văn phòng Chùa biết về lộ trình mới của chúng và con dịch lại câu chuyện đã xảy ra với chúng con vào sáng hôm đó. Thật quá vui mừng khi gần về đến nhà. Nhưng trở lại con đường để lễ lạy, đột nhiên con thấy bồn chồn và lo lắng. Tại sao? Con nghĩ "Chà, mình đã làm việc này gần hai năm và mình đã có cái gì để biểu lộ sự thành tựu thật sự ? Mình có thay đổi chút nào không?"

Tóm lại, con đã tìm cầu trong Phật pháp. Nhưng vì đối tượng mà con tìm kiếm là trí huệ giác ngộ và từ bi nên con đã cho phép ý nghĩ của mình trụ vào, cảm thấy đó là "mong muốn thanh tịnh". Con tự quán chiếu càng lâu thì phiền não tăng trưởng càng sâu.

Sau đó con hiểu được bài học của con. Có ba cậu bé đi ngang qua con trên đường Monterey khi chúng con lạy lên đồi dưới mưa. Lúc đi ngang qua, mấy cậu bé rạng rỡ và tươi cười. Nhưng vừa trông thấy khuôn mặt con, cả ba lập tức mất đi sự rạng rỡ. Những nụ cười biến thành những vẻ buồn bã và đầy lo lắng. Con nhìn thấy sự cố gắng gượng gạo của mình, sự tham cầu của mình được phản chiếu qua đôi mắt của chúng. Con hoàn toàn khiến chúng thất vọng. Khuôn mặt của chúng lặng lẽ nói lên rằng "Này, người này chẳng có gì đặc biệt. Cho dầu ông ta là một tu sĩ, nhưng ông ta cũng không hạnh phúc như những người khác. Ông ta đang tìm điều gì đó và chưa thấy. Thật đáng thất vọng! Ông ta là ai chứ? Một Phật tử? Xì!

Con thật hổ thẹn. Sự mong cầu kết quả tu hành của con đã làm tổn thương ba đứa nhỏ và có lẽ đã khiến chúng quay mặt đi với Phật Pháp. 

Không mong cầu sẽ không lo nghĩ.

Thực hiện một việc thánh thiện để đạt điều gì đó sẽ làm ô nhiễm sự thanh tịnh tột cùng của các Pháp. Nếu cầu giác ngộ vì đó là điều lợi tốt nhất thì chuyện đó sẽ không xảy đến. Việc muốn có kết quả lại ngăn cản chúng. Con nhận ra rằng chướng ngại khổng lồ mà con mang trên đỉnh đầu chỉ là bản ngã, cái tôi, sự cầu lợi. Con buông xả chúng ra và đột nhiên cảm thấy như một đám mây đen khổng lồ được nhấc ra khỏi đôi vai con. Con làm điều này không vì bản thân mình, con sẽ thả lỏng và sẽ đón nhận khi nó đến. Trong Kinh nói:

Khi công phu đầy đủ,
Thành tựu đến tự nhiên.
Chẳng vì thân mình cầu lợi ích
Muốn khiến tất cả đều an vui.
Chưa từng tạm khởi tâm hí luận,
Chỉ quán các pháp không vô ngã.
"Kinh Hoa Nghiêm - Phẩm Thập Hồi Hướng"

Thay vì khởi vọng tưởng về tự lợi, sẽ tốt hơn biết bao nếu đem nguồn năng lượng này tin tưởng dùng vào phương pháp thực hành. Thật là một chân lý dễ hiểu và thật lâu biết bao để con có thể thấy được điều đó.


04 January, 2012

Alison Gopnik: Trẻ con nghĩ gì?



Điều gì đang diễn ra trong suy nghĩ của đứa trẻ này? Nếu bạn hỏi mọi người điều này ba mươi năm trước, đa số họ, bao gồm cả những nhà tâm lý học, sẽ nói rằng đứa trẻ này khác thường, thiếu lô-gic, tự kỉ -- rằng bé không nhận thức được người khác hay hiểu về nguyên nhân và ảnh hưởng. Trong hai mươi năm gần đây, khoa học tiến bộ đã hoàn toàn bác bỏ tình cảnh đó. Theo cách nào đó, chúng ta cho rằng suy nghĩ của đứa trẻ này giống như những nhà khoa học thông minh nhất.

Hãy để tôi cho các bạn thấy một ví dụ cụ thể. Có một điều em bé này có thể đang nghĩ về, trong tâm trí của đứa trẻ ấy, đó là cố gắng hình dung ra điều gì đang ở trong suy nghĩ của một đứa trẻ khác. Cuối cùng, một trong những điều khó nhất mà chúng ta phải làm là tìm ra điều mà người khác đang nghĩ hay cảm nhận. Và có lẽ điều buồn nhất đó là tìm ra điều mà người khác nghĩ và cảm nhận thực sự không chính xác như những gì chúng ta nghĩ và cảm nhận. Bất cứ ai theo đuổi chính trị có thể làm chứng việc đó khó thực hiện như thế nào đối với vài người. Chúng ta muốn biết liệu em bé và trẻ nhỏ có thể hiểu được thực sự được những điều sâu sắc về người khác không. Và giờ câu hỏi là: Làm sao chúng ta có thể hỏi chúng? Tất cả những em bé đều không thể nói chuyện, và nếu bạn bảo một bé ba tuổi kể cho bạn nghe bé nghĩ gì, bạn sẽ nhận được một màn độc thoại của ý thức về những con ngựa non, sinh nhật, và những thứ tương tự như thế. Vậy làm thế nào chúng ta đặt ra câu hỏi cho chúng?

Bí mật té ra lại là bông cải xanh. Những điều chúng tôi làm -- Betty Rapacholi, một trong những học trò của tôi, và cả tôi -- thực ra là đưa cho trẻ con hai bát thức ăn: một bát là bông cải xanh tươi và bát kia là bánh quy cá vàng đầy hấp dẫn. Tất cả trẻ con, ngay cả ở Berkley, đều mê bánh quy, và không thích bông cải xanh tươi. (Tiếng cười) Điều mà Betty làm là trộn một ít vị thức ăn từ mỗi bát Và cô ấy sẽ tỏ ra như mình thích nó hoặc ghét nó. Một nửa khoảng thời gian, cô tỏ ra là mình thích bánh quy và không thích bông cải tươi -- giống như trẻ con hay bất kì một người bình thường. Một nửa thời gian khác, cô nếm một ít bông cải tươi và nói, "Mmmmm, bông cải xanh. Cô vừa nếm thử nó xong. Mmmmm" Và rồi, cô nhấm nháp một ít bánh quy, và nói, "Eo ôi, bánh quy kinh quá. Cô vừa nếm thử bánh quy. Thật kinh khủng." Lần này, cô tỏ ra như việc cô ấy muốn là đối lập lại với những gì trẻ con muốn. Chúng tôi làm thí nghiệm này với những trẻ 15 và 18 tháng tuổi. Rồi cô ấy xoè tay ra và nói, "Cháu có thể cho cô xin thêm một ít thức ăn nữa không?"

Câu hỏi ở đây là: đứa trẻ sẽ đưa cho cô thứ gì, thứ mà chúng thích hay thứ cô thích? Và điều kì diệu là, những trẻ 18 tháng tuổi, chỉ đi dạo và nói chuyện, đưa cho cô bánh quy nếu cô thích chúng, và đưa bông cải xanh nếu cô thích nó. Ngược lại, những đứa trẻ 15 tháng tuổi nhìn cô chằm chằm khá lâu để xem liệu cô có giả vờ thích bông cải xanh hay không, như thể chúng không thể phân biệt rành rọt được. Sau khi quan sát một hồi lâu, chúng đưa cho cô bánh quy, thứ chúng nghĩ ai ai cũng thích ăn. Vậy là, có hai điều thực sự đáng chú ý trong chuyện này. Điều đầu tiên là, những đứa trẻ 18 tháng tuổi đã nhận ra rằng sự thực sâu xa về bản chất con người đó là chúng ta không có cùng một mong muốn. Chúng thấy rằng chúng thực sự phải giúp những người khác có được thứ họ muốn.

Và điều đáng nói hơn đó là trên thực tế, những đứa trẻ 15 tháng tuổi không làm điều này giả định rằng những đứa trẻ 18 tháng tuổi đã nhận ra sự thực sâu sắc về bản chất loài người này trong vòng ba tháng từ khi chúng còn 15 tháng tuổi. Trẻ con biết nhiều hơn và học nhiều hơn những gì chúng ta từng nghĩ. Và đây chỉ là một trong số hàng trăm nghiên cứu trong vòng 20 năm gần đây thực sự chỉ ra điều đó.

Câu hỏi đặt ra là: Tại sao trẻ con lại học được nhiều như thế? Và tại sao chúng có thể tiếp thu được nhiều thứ trong một khoảng thời gian quá ngắn như vậy? Ý tôi là, sau cùng, nếu bạn nhìn nhận trẻ con một cách hời hợt, thì chúng chỉ là những người vô dụng. Trên thực tế, theo nhiều cách, chúng còn tệ hơn là vô dụng, bởi chúng ta phải tốn quá nhiều thời gian và công sức giúp chúng sống sót. Nhưng nếu chúng ta mở rộng câu trả lời cho vấn đề này rằng tại sao chúng ta lại dành quá nhiều thời gian chăm sóc những đứa trẻ vô dụng này, thì hoá ra đó lại là một câu trả lời thực sự. Nếu chúng ta quan sát nhiều, rất nhiều loại động vật khác nhau, không chỉ động vật linh trưởng, mà còn bao gồm cả động vật có vú, chim, cả thú có túi như căng-gu-ru và gấu túi, té ra, có một mối quan hệ giữa độ dài quãng thời thơ ấu của một loài và não của chúng to đến mức nào so với cơ thể chúng và chúng thông minh, khéo léo đến mức nào.

Một loài posterbird cho ý tưởng này là những con chim trên kia. Một mặt là đám New Caledonia. Đám quạ, quạ, vvv..., những loài rất thông minh. Về vài mặt, chúng thông minh như những con tinh tinh. Và đây, một con chim đại diện cho khoa học học được cách dùng công cụ để tìm thức ăn. Mặt khác, chúng ta có người bạn là loài gà công nghiệp. Gà, vịt, ngỗng, và gà tây về căn bản đều dốt. Chúng thực sự rất rất giỏi tìm thóc, ngoài việc đó ra thì chúng chẳng làm được gì nữa cả. Té ra, những con chim New Caledonia non còn đang lớn. Chúng dựa dẫm vào mẹ mớm sâu vào những cái miệng bé nhỏ đang mở trong vòng gần hai năm, một khoảng thời gian khá dài trong cuộc đời của một con chim. Trong khi loài gà thì lại khá cứng cáp trong vòng một vài tháng. Khoảng thời gian thơ ấu là lý do giải thích tại sao loài quạ lại được ở trang bìa của Khoa học và loài gà lại kết thúc đời mình trong nồi súp.

Có một điều về thời thơ ấu dài đó nghe có vẻ có liên quan tới kiến thức và việc học. Chúng ta nên giải thích điều này bằng cách nào? Một số loài động vật, như gà, có vẻ như hoàn toàn hợp với việc chỉ làm một thứ khá tốt. Chúng tỏ ra khá thành thạo ở việc bới thóc trong một môi trường. Những loài khác, như quạ, thì lại không làm được điều gì tử tế cụ thể, nhưng lại học luật của các môi trường khác nhau khá giỏi.

Và dĩ nhiên, chúng ta, loài người, ở vị trí còn xa hơn quạ. Chúng ta sở hữu bộ não tương quan với cơ thể mình lớn hơn bất kì loài vật nào. Chúng ta thông minh hơn, khéo léo hơn, học được nhiều hơn, sống sót trong nhiều môi trường khác nhau hơn, chúng ta di cư bao phủ toàn bộ thế giới và thậm chí ra cả ngoài vũ trụ. Những đứa trẻ, con cháu phụ thuộc vào chúng ta lâu hơn những sinh vật non của các loài khác. Con trai tôi 23 tuổi. (Tiếng cười) Ít nhất là cho tới khi chúng 23 tuổi, chúng tôi vẫn phải mớm mồi cho những cái mỏ há mồm đó.

Tai sao chúng ta nhận ra tương quan này? Có một lí do, đó là chiến lược học đó, thực sự là một cách hiệu quả, tuyệt vời để sống trên thế giới, nhưng nó có một nhược điểm lớn. Nhược điểm đó là, cho tới khi bạn thực sự áp dụng tất cả những điều được học đó, bạn sẽ vẫn chỉ là kẻ bất lực. Bạn không muốn loài voi răng mấu đuổi theo mình và nói với bản thân, "Súng cao su hay một ngọn giáo chắc sẽ có tác dụng. Nhưng cái nào thực sự tốt hơn?" Bạn muốn biết tất cả những điều đó trước khi loài voi răng mấu thực sự xuất hiện. Cách những tiến hoá xem ra đã giải quyết được vấn đề đó là đi kèm với việc phân công lao động. Ý tưởng đó là, chúng ta đều có giai đoạn tuổi thơ được bảo vệ tuyệt đối. Chúng ta không phải làm gì cả. Tất cả những gì phải làm chỉ là học. Và khi trưởng thành, chúng ta vận dụng những thứ đã học được khi còn bé biến chúng thành hiện thực, đưa chúng ra thế giới.

Có một cách nghĩ về vấn đề này đó là trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ giống như sự phân chia nghiên cứu và phát triển của loài người. Chúng là những đứa trẻ trời cho, được bảo vệ, chỉ việc ra ngoài học và có những ý tưởng tốt, còn chúng ta là nhà sản xuất và tiếp thị. Chúng ta phải đưa tất cả những ý tưởng ấy những điều đã được học khi còn nhỏ vận dụng chúng vào thực tế. Một hướng tư duy khác về vấn đề này đó là thay vì việc nghĩ về trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ như thể những cá thể lớn khiếm khuyết, chúng ta nên nghĩ về chúng như một giai đoạn phát triển khác trong cùng một giống loài -- đại loại như sâu bướm và bướm -- ngoại trừ việc chúng thực sự là những con bướm sặc sỡ lượn quanh khu vườn và tìm thức ăn, chúng là sâu bướm những sinh vật nhỏ đang dần đi tới ngưỡng cửa của sự trưởng thành.

Nếu điều này đúng, nếu những đứa trẻ đó được sinh ra để học -- câu chuyện về tiến hoá này sẽ nói lên rằng trẻ con sinh ra để học, đó là điều chúng phải làm -- chúng ta mường tượng rằng chúng sẽ là những cơ cấu học tập hiệu quả. Trên thực tế, não bộ của trẻ em là chiếc máy tính học tuyệt vời nhất trên thế giới. Nhưng những cỗ máy thực sự thì tốt hơn rất nhiều. Và gần đây, có một cuộc cách mạng trong suy nghĩ về việc học một cách máy móc. Tất cả là nhờ vào suy nghĩ của người đàn ông này, Reverend Thomas Bayes, một nhà thống kê và toán học của thế kỷ 18. Và điều Bayes thực sự làm đó là tạo ra cách máy móc, sử dụng lí thuyết xác suất để phác hoạ, miêu tả, cách các nhà khoa học nghiên cứu về thế giới. Điều các nhà khoa học làm đó là họ có một giả thuyết mà họ nghĩ có khả năng bắt tay vào thực hiện. Họ thử nghiệm đi ngược lại bằng chứng. Bằng chứng khiến họ thay đổi giả thuyết. Rồi họ thử nghiệm giả thuyết mới đó và cứ thế lặp đi lặp lại. Điều mà Bayes chỉ ra đó là một cách máy móc, chúng ta có thể thực hiện được. Và toán học là cốt lõi của những chương trình học trên máy mà chúng ta có hiện nay. Và 10 năm trước, tôi giả định rằng trẻ con cũng có thể làm được điều tương tự như vậy.

Nếu bạn muốn biết điều gì đang diễn ra đằng sau những đôi mắt nâu đẹp đẽ kia, tôi nghĩ nó thực ra trông giống như thế này. Đây là sổ của Reverend Bayes. Tôi nghĩ những đứa trẻ đó thực sự đang làm những phép tính phức tạp với những xác suất điều kiện mà chúng đang xem xét lại để tìm ra cách thế giới vận hành. Bây giờ điều đó có vẻ như ở tầm với quá cao để thực sự chứng minh. Bởi sau cùng, nếu bạn hỏi những người trưởng thành về thống kê, họ trông thực sự rất ngu ngốc. Vậy tại sao trẻ con lại có thể làm những phép thống kê được chứ?

Để kiểm tra điều này, chúng tôi dùng một cỗ máy được gọi là Blicket Detector. Đây là một cái hộp phát ra ánh sáng và nhạc khi bạn đặt một số thứ trên cái hộp ấy mà không phải những thứ khác. Cách sử dụng cỗ máy này rất đơn giản, phòng thí nghiệm của tôi và các nơi khác đã thực hiện hàng tá những cuộc nghiên cứu chỉ ra những đứa trẻ học về thế giới tốt như thế nào. Hãy để tôi đưa ra một trường hợp chúng tôi thử nghiệm với Tumar Kushner, một học sinh của tôi. Nếu tôi đưa cho bạn chiếc máy dò này, có lẽ bạn sẽ bắt đầu nghĩ về cách khiến nó chạy sẽ là đặt một khối trên chiếc máy dò. Thực tế, chiếc máy dò này hoạt động theo cách hoàn toàn khác. Bởi nếu bạn để một khối trên chiếc máy dò đó, bạn không thể nghĩ có thể bắt đầu, nó sẽ thực sự kích hoạt nhanh hai trong số ba lần. Trong khi đó, nếu bạn thực hiện điều tương tự, đặt khối đó trên chiếc máy, nó sẽ chỉ kích hoạt hai trên sáu lần, Vậy giả thuyết ít khả quan thực sự có bằng chứng thuyết phục hơn. Nó giống như thể sóng là một phương pháp hữu hiệu hơn những phương pháp khác. Chúng ta thực hiện nó; chỉ cho những đứa trẻ bốn tuổi bằng chứng này, và yêu cầu chúng khiến chiếc máy hoạt động. Và như chắc chắn, những đứa trẻ đó vận dụng bằng chứng ấy để đặt vật lên trên chiếc máy dò.

Có hai điều thực sự thú vị ở đây. Điều đầu tiên đó là, tôi nhắc lại, hãy nhớ rằng, đây là những đứa trẻ bốn tuổi. Chúng mới chỉ học đếm. Nhưng theo một cách vô thức, chúng đang làm các phép tính quá phức tạp khiến chúng phải đo đếm xác suất điều kiện. Và điều thú vị còn lại đó là chúng vận dụng bằng chứng đó để đưa ra một ý tưởng, một giả thuyết về thế giới, điều nghe chừng không thể bắt đầu. Và trong các nghiên cứu chúng tôi thực hiện ở phòng thí nghiệm, những nghiên cứu tương tự, chúng tôi chỉ ra rằng những đứa trẻ bốn tuổi thực sự rất giỏi trong việc chỉ ra một giả thuyết khó xảy ra hơn người lớn khi chúng ta đưa cho họ cùng một nhiệm vụ. Vậy trong những trường hợp này, trẻ con sử dụng thống kê để tìm hiểu về thế giới, nhưng sau cùng, các nhà khoa học cũng tiến hành các thí nghiệm, và chúng ta muốn biết liệu trẻ con có thực sự làm thí nghiệm hay không. Khi trẻ con làm thí nghiệm, chúng ta gọi đó là "chĩa mũi vào mọi chuyện" hay "nghịch ngợm."

Gần đây, có một loạt những nghiên cứu thú vị chỉ ra rằng cái gọi là nghịch ngợm này thực ra lại là một loại chương trình thí nghiệm dựa trên kinh nghiệm. Đây là từ phòng thí nghiệm của Cristine Legare. Điều mà Cristine làm đó là sử dụng những cỗ máy dò Blicket. Và điều cô ấy làm là cho trẻ con thấy những thứ màu vàng sẽ giúp máy di chuyển, còn những thứ màu đỏ thì không, và cô chỉ cho chúng sự bất quy tắc. Những gì bạn thấy sau đây đó là cậu bé này vượt qua năm giả thuyết trong vòng hai phút.

(Video) Cậu bé: Thế còn mặt này? Giống như cái kia.

Alison Gopnik: Uhm, vậy giả thuyết đầu tiên của cậu bé đã bị giả mạo.

(Tiếng cười)

Cậu bé: Mặt này sáng, mặt này thì chẳng có gì cả.

AG: Được rồi, cháu đã vượt qua cuốn sổ thí nghiệm này.

Cậu bé: Thứ gì làm cho nó sáng lên. (Tiếng cười) Cháu không biết.

AG: Mỗi nhà khoa học sẽ nhận ra biểu hiện của sự thất vọng đó.

(Tiếng cười)

Cậu bé: Ồ, đó là bởi điều này cần phải như vậy, và điệu này cần phải như vậy.

AG: Thôi được, giả thuyết thứ hai.

Cậu bé: đó là lý do. Ồ

(Tiếng cười)

AG: Bây giờ là ý tưởng tiếp theo của cậu bé. Cậu bé nói với nhà thí nghiệm làm điều này, cố gắng đặt nó ở một nơi khác. Vẫn không hoạt động.

Cậu bé: Ồ, đó là vì ánh sáng chỉ tới được đến đây, chứ không phải chỗ này. Đấy, đáy cái hộp này có chứa điện, nhưng cái này không có điện.

AG: Được rồi, đó là giả thuyết thứ tư.

Cậu bé: Nó đang sáng lên. Khi bạn đặt bốn cái. Bạn đặt bốn chiếc hộp trên đó và làm nó sáng lên hai chiếc này và làm nó sáng lên.

AG: Được rồi, đó là giả thuyết thứ năm.

Đây là một cậu bé rất -- vô cùng đáng ngưỡng mộ và thông minh, nhưng điều mà Cristine phát hiện ra đó là điều này rất phổ biến. Nếu bạn nhìn cách trẻ con chơi đùa, bạn yêu cầu chúng giải thích một điều gì đó, điều chúng thực sự làm đó là tiến hành một loạt các thí nghiệm. Đây thực sự là điều khá điển hình với những đứa trẻ bốn tuổi.

Vâng, cảm giác khi là sinh vật này là gì vậy? Trở thành con bướm với khả năng kiểm chứng năm giả thuyết trong vòng hai phút có cảm giác như thế nào? Nếu quay trở lại với những nhà tâm lí học và triết gia kia, rất nhiều người trong số họ nói rằng trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ hầu như không ý thức được việc chúng có ý thức hay không. Tôi nghĩ điều ngược lại là đúng. Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ thực ra có ý thức hơn người lớn chúng ta. Đây là điều chúng ta biết về cách vận hành ý thức của người lớn. Sự chú ý và ý thức của người lớn giống như một đốm sáng. Điều xảy đến với người lớn đó là chúng ta quyết định điều gì là có liên quan hay quan trọng, chúng ta thường để tâm đến nó. Ý thức về việc mà chúng ta để ý trở nên cực kì sáng lạn và nổi bật, còn mọi thứ khác thì tối đen đi. Chúng ta còn biết cách bộ não tiến hành việc này.

Những gì xảy ra khi chúng ta chú tâm đó là vỏ não trước, trung khu điều hành của bộ não, gửi tín hiệu khiến não chúng ta trở nên linh hoạt đôi chút, dẻo dai hơn, học tốt hơn, và chấm dứt hoạt động ở phần còn lại của bộ não. Chúng ta có một sự chú ý rất tập trung, có mục đích. Nếu quan sát trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, chúng ta thấy điều hoàn toàn khác. Theo tôi, trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ dường như giống như một chiếc đèn ý thức hơn là một đốm sáng ý thức. Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ quá tồi trong việc tập trung vào một thứ. Nhưng chúng lại giỏi tiếp nhận nhiều thông tin từ nhiều nguồn khác nhau cùng một lúc. Nếu quan sát não chúng, bạn nhận ra rằng chúng chứa đầy những chất dẫn truyền thần kinh chất thúc đẩy sự học và độ dẻo dai, còn các phần ức chế chưa xuất hiện Khi ta nói trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ không giỏi tập trung, ý của chúng ta là chúng rất tồi trong việc không tập trung. Chúng không giỏi trong việc loại bỏ những thứ thú vị mà có thể cho chúng biết điều gì đó và chỉ quan sát thứ quan trọng. Đó là một loại chú ý, một loại ý thức, mà chúng ta mong đợi từ những con bướm được thiết kế để học.

Nếu chúng ta muốn nghĩ cách thử thứ ý thức trẻ con này như người lớn, tôi nghĩ điều tốt nhất đó là nghĩ về các trường hợp khi chúng ta rơi vào một tình huống mà mình chưa gặp phải trước đó -- khi yêu thích một ai đó, hay khi lần đầu tiên đến một thành phố mới. Điều xảy ra không phải là sự thu nhỏ ý thức, nó mở rộng, và ba ngày ở Paris dường như đầy ý thức và trải nghiệm hơn tất cả những tháng năm đi lại, nói chuyện, tham dự họp báo như một thây ma khi ta ở nhà. Nhân tiện, loại cà phê đó, thứ cà phê tuyệt vời bạn vừa uống ở dưới tầng, thực ra là bắt chước ảnh hưởng của chất dẫn truyền thần kinh trẻ con. Vậy có cảm giác như thế nào khi là một đứa trẻ con? Giống như lần đầu say đắm Paris sau khi uống hết ba cốc double-espresso. (Tiếng cười) Đó là cảm giác tuyệt vời nhưng nó có thể khiến bạn thức dậy, khóc òa lên vào lúc ba giờ sáng.

(Tiếng cười)

Thật tuyệt khi là một người trưởng thành. Tôi không nói quá nhiều về việc trẻ con kỳ diệu ra sao. Thật tuyệt khi là một người trưởng thành. Chúng ta có thể làm những việc như thắt dây giày và tự mình đi qua đường. Và nó hoàn toàn hợp lý khi chúng ta khiến đứa trẻ nghĩ giống như người lớn. Nhưng nếu điều chúng ta muốn là được như những con bướm kia, tư duy mở, học sáng tạo, trí tưởng tượng, óc sáng tạo, cải tiến, hay ít nhất là trong một khoảng thời gian, người lớn chúng ta nên bắt đầu nghĩ như trẻ con nhiều hơn.

(Vỗ tay)

19 December, 2011

Kỉ luật bên trong và tình yêu (Osho)

Bất kì cái gì bạn có thể gọi là yêu đều là cơn điên, cơn sốt, một loại bồn chồn hoá học; nó không phải là yêu. Làm sao bạn có thể yêu được? Yêu xảy ra chỉ như cái bóng của thiền. Khi bạn đã trở nên tỉnh táo thế, nảy sinh một phẩm chất mới - đó là yêu. Ngay bây giờ bạn có yêu là ghen tị, cạnh tranh, sở hữu, giận dữ, hận thù. Có thể bạn chán ngán với bản thân bạn, bạn không thể ở với bản thân bạn, cho nên bạn cần ai đó; và bạn gọi nó là yêu. Bạn níu bám lấy ai đó, bạn chi phối ai đó, bạn cố gắng thao túng ai đó. Nó là chính trị chứ không phải yêu, nó là tham vọng để chi phối chứ không phải yêu. Và một cách tự nhiên nó dẫn bạn tới địa ngục, một cách tự nhiên nó làm cho bạn ngày một khổ hơn.



14 December, 2011

góp nhặt (3)...

Tôi cho rằng tính hài hước liên quan mật thiết với tinh thần thực tế. Hài hước có khi là độc ác vì làm cho người ta vỡ mộng, nhưng chính nhờ vậy mà ta khỏi đâm đầu vào bức tường đá của thực tế. Hài hước cũng làm giảm cái nhiệt tâm của người ta, nhưng nhờ vậy mà người ta mới thọ.

Chỉ biết thực tế mà không biết hài hước, tức là loài vật.
Biết mộng tưởng mà không biết hài hước thì là cuồng nhiệt.
Biết thực tế và biết mộng tưởng là có lí tưởng.
Biết thực tế và biết hài hước là có óc bảo thủ.
Biết mộng tưởng lại thêm óc hài hước thì là mộng.
Biết thực tế, biết mộng tưởng, lại biết hài hước là biết mình.

Vậy người khôn ngoan, sáng suốt, biết dùng tinh thần hài hước và thực tế mà điều hòa mơ mộng hoặc lí tưởng của mình.

(Lâm Ngữ Đường - Sống Đẹp)




2.




"Find the sublime in the simple.
"Find the stillness in the movement.
"Find the one in the many."



27 November, 2011

Sáu mươi sáu câu Phật Học làm chấn động Thiền Ngữ thế giới



1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông xuống nổi.

3. Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4. Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.

5. Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7. Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.

9. Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.

10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.

12. Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính anh.

13. Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14. Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15. Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin anh “đa khẩu hạ lưu tình”.

16.Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến cắn lại một phát?

17. Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh không hề yêu thích.

18. Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20. Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.

21. Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.

22.Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ?

23. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24. Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.

25. Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới được tự tại.

26. Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27. Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh.

28. Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.

29. Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30. Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.

31. Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32. Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33. Người không tắm sửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34. Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi.

35. Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh sẽ rất đau khổ.

36. Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37. Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38. Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.

39. Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40. Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.

41. Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42. Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43. Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44. Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh.

45. Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực.

46. Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47. Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48. Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?

49. Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50. Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì tôi không có.

51. Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52. Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.

53. Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.

54. Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55. Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.

56. Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời, nhưng nó lại gạt anh suốt đời.

57. Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58. Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.

59. Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60. Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61. Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.

62. Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.

63. Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64. Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65. Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

66. Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.

21 November, 2011

bao dung

"Dung có nghĩa là chứa đựng. Bao có nghĩa là ôm vào." (Thầy Hằng Trường)


Bao dung là tánh Phật!


3 chữ dung (bao dung, hàm dung, và viên dung): Nền Tảng Văn Hóa Toàn Diện!


07 November, 2011

November 8

Cuộc đời là cuốn phim
(Osho)



"Đón nhận cuộc đời này như là một huyền thoại, như một câu chuyện. Nó là vậy, một khi bạn nghiệm nó được theo cảm quan này bạn sẽ không còn gì để trăn trở. Bất hạnh hiện hữu vì bạn nghiêm túc quá độ. Hãy thử trong vòng bảy ngày, bảy ngày với chỉ một ý niệm rằng cả thế giới chỉ là một tấn tuồng - và bạn sẽ nhận được một cảm quan mới. Chỉ cần bảy ngày! Bạn sẽ không mất mát gì hơn được nữa, bởi vì bạn không có bất cứ điều gì để mất.

"Thử đi. Trong bảy ngày đón nhận tất cả mọi thứ như một cuốn phim, cũng giống như một chương trình phim truyền hình.

"Bảy ngày này sẽ thoáng hé mở cho bạn thấy bản chất Phật tính của bạn, cái độ tinh khiết bên trong bạn. Và một khi bạn được nhìn thoáng qua nó, bạn sẽ sống động hơn với cảm quan mới. Bạn sẽ được hạnh phúc, và bạn không thể mặc định nó là loại hạnh phúc nào, vì bạn đã không từng biết hạnh phúc là gì. Trong quá khứ, bạn đã chỉ biết từng mức độ của bất hạnh: đôi khi bạn cảm thấy ngộp thở, những lúc khác cảm thấy ít ngộp thở hơn, và khi được thở nhiều hơn một chút, bạn gọi đó là hạnh phúc.

"Bạn không biết gì về hạnh phúc là bởi vì bạn chưa từng trải nghiệm. Ngày nào bạn còn thấy cuộc đời đầy rẫy ý niệm nghiêm túc, ngày đó bạn không thể nghiệm được hạnh phúc là gì. Hạnh phúc chỉ nở hoa khi nào bạn chứng nghiệm rằng cuộc đời chỉ là một cuộc chơi.

"Vì vậy, hãy thử đi, đón nhận tất cả mọi thứ như trong mùa lễ hội, chào mừng, đóng 'vai' - thông thoáng. Nếu bạn là một người chồng, hãy đóng vai người chồng trong sự vui vẻ, nếu bạn là một người vợ, đóng vai người vợ trong sự vui vẻ. Chuyển hóa nó thành một cuộc chơi. Trong những quy tắc, tất nhiên! Bất kỳ cuộc chơi nào cũng phải có các luật chơi quy định. Hôn nhân là một quy tắc và ly hôn là một nguyên tắc, nhưng đừng quá coi nặng chúng. Chúng chỉ là những quy tắc, và quy tắc này đẻ ra quy tắc kia. Ly hôn là chuyện chẳng hay ho gì, bởi vì chính hôn nhân đã là chuyện chẳng hay ho gì: quy tắc này đẻ ra quy tắc kia! Tuy nhiên, đừng nhìn nó với tâm thức quá nghiêm trọng, mà thong thả đón nhận chất lượng cuộc sống của bạn đang dần hoàn thiện.

"Ứng xử với vợ hoặc chồng hoặc con cái của bạn như thể bạn đang làm một nhân vật trong một bộ phim truyền hình, và đón nhận vẻ đẹp của vai trò đó. Nếu bạn ý thức bạn chỉ đang sống trong tấn tuồng, bạn sẽ trọn vẹn được vai trò đó, và bạn sẽ không còn cảm thấy trăn trở. Chẳng có điều gì để cầu mong. Bạn sẽ nhập tuồng, đóng vai, và đi ngủ. Nhưng hãy nhớ, trọn vẹn vai trò đó, và trong bảy ngày liên tục sống với thái độ này.

"Sau đó, hạnh phúc có thể bừng nở trong bạn, và một khi bạn nếm được vị hạnh phúc là gì bạn không cần phải trở về nỗi bất hạnh, bởi vì bạn đang có quyền lựa chọn. Ngày qua, bạn không hài lòng vì bạn đã chọn một thái độ sai lầm đối với cuộc sống. Bạn chỉ có thể được hạnh phúc nếu bạn biết chọn một thái độ đúng đắn. Đức Phật đã nhiều lần nhắc nhở chúng ta nên Chánh Kiến. Chánh Kiến là gì? Điều kiện phải có là gì? Với tôi đây là tiêu chuẩn: thái độ nào đem đến hạnh phúc cho bạn là thái độ đúng đắn, không ngoài mục đích nào khác. Thái độ nào làm cho bạn không hạnh phúc và đau khổ là thái độ sai lệch. Điều kiện phải có chỉ là điều hoang tưởng, hạnh phúc của bạn chính là tiêu chuẩn cao quý nhất!"

29 October, 2011

October 30




2.


Hỏi: Tôi nghĩ rằng ngày nay trên thế giới có quá nhiều người đói, quá nhiều người bị tước đoạt những sự cần thiết căn bản, họ quá lo lắng về đói khổ, về sự an toàn và an ninh cho gia đình họ, họ đã quá cực nhọc trong việc đi tìm vật chất để sống thì còn giờ đâu để nghĩ đến bản tính của tâm.

Đáp: Tôi hiểu những điều anh nói. Nhưng đừng quên rằng những người đói khát, những người bận tâm về đói và những người dư tiền bạc bận bịu đi mua sắm ở siêu thị họ đều có một căn bản như nhau. Đừng chỉ chú ý đến những người thiếu thốn về vật chất. Thực ra, người nghèo và người giầu đều bị hành như nhau, tự căn để họ đều không hạnh phúc, tự căn để họ đều thích chiếm hữu và bám víu như nhau. (Lama Yeshe)

3.

Ở đây rất nhiều rủi ro tai nạn, từ giáo dục nhà trường đến những con đường lũ lụt; từ tình trường đến thương trường ... hầm bà lằng ... Tuy nhiên, cũng có vài góc nắng chiếu xuyên qua tàn lá xanh, và đâu đó vài góc mưa có những bàn tay rất hiền.

Đừng cười tôi nhé, nếu bạn thấy tôi đang ngồi ở vỉa hè trong công viên ngắm cuộc sống nơi đây! Hoặc khi thấy tôi ngây ngô như đứa bé say sưa ăn khúc bánh mì lê la góc phố. Ở quán cà phê Du Miên - nơi chúng tôi thường đến để tận hưởng công phu người đã thiết kế - nàng có kể cho tôi nghe một cuốn phim Hồng Kông nói về đời sống trong và ngoài Tử Cấm Thành. Người trong đó thụ hưởng đầy đủ tất cả tinh hoa văn hóa lẫn vật chất, nhưng khi được ra được khỏi cửa thành, chẳng mấy ai trở về. Hì! 

Câu chuyện thú vị ở chỗ là... mỗi người đều có một Tử Cấm Thành trong tâm thức. Có thể nó là một địa danh nhỏ bé như cái làng, tỉnh nhỏ, thành phố, quốc gia, hay... trần gian. Có người Việt ở ngoại quốc nhìn lại Việt Nam như một Tử Cấm Thành; và cũng có trường hợp một số người đã từng ở ngoại quốc trở về Việt Nam, để lại sau lưng một Tử Cấm Thành. Có những người gọi trần gian là bể khổ, và... đâu đó... cũng có người tự nguyện trở về trần gian như Lưu Nguyễn.

Bạn có thấy đời sống thú vị không?



16 October, 2011

Người Đàn Ông Không Tin Vào Tình Yêu


Don Miguel Ruiz


Tôi muốn kể với bạn một câu chuyện cổ về một người đàn ông không tin vào tình yêu. Anh ta cũng chỉ là một con người rất bình thường như tôi và bạn, nhưng điều đã khiến anh ta trở nên đặc biệt chính là quan niệm cho rằng tình yêu không hề tồn tại trên thế gian này. Lẽ dĩ nhiên, đây là một người từng trải trong tình yêu và đồng thời cũng đã mất nhiều thời gian quan sát cuộc sống của tất cả mọi người chung quanh. Anh ta đã dành phần lớn cuộc đời mình để đi tìm tình yêu, nhưng kết cục là anh ta hiểu rằng tình yêu đích thực không hề tồn tại.

Ở bất cứ nơi nào đặt chân đến, anh ta đều bảo với mọi người rằng tình yêu chỉ là một thứ phù phiếm. Nó chẳng khác nào một sản phẩm sáng tạo của giới văn sĩ, của những tín ngưỡng tôn giáo nhằm chi phối phần tâm hồn yếu đuối của con người, điều khiển con người và làm cho họ phải tin vào tôn giáo. Theo anh, tình yêu không hề có thực và đó chính là nguyên nhân vì sao không một ai có thể tìm thấy được tình yêu trong cuộc sống.

Đây là một người đàn ông thực sự rất thông minh và có tài thuyết phục. Anh ta đọc và tìm hiểu rất nhiều sách vở, học ở những trường đại học danh tiếng nhất và trở thành một học giả được mọi người kính trọng. Anh ta có thể phát biểu ở tất cả những nơi công cộng trước mọi kiểu thính giả khác nhau và lập luận của anh ta hết sức chặt chẽ. Anh ta thường nói rằng tình yêu chẳng khác nào một thứ thuốc phiện, nó có thể làm cho bạn cảm thấy hưng phấn nhưng đi liền với nó là một nhu cầu mãnh liệt. Bạn có thể trở thành một kẻ nghiện ngập tình yêu, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu hàng ngày bạn không được cung cấp “thuốc yêu” đều đặn? Bởi vì tương tự như những con nghiện, bạn cũng sẽ đến lúc lên cơn thèm thuốc.

Anh ta cho rằng phần lớn các mối quan hệ yêu đương cũng giống như mối quan hệ giữa con nghiện và kẻ cung cấp ma túy. Trong mối quan hệ này, người yêu say đắm đóng vai trò như con nghiện, còn kẻ hời hợt sẽ trở thành bên bán ma túy. Kẻ cung cấp ma túy này cũng chính là người kiểm soát toàn bộ tình thế. Bạn có thể hiểu rõ điều đó bởi vì thông thường trong tình yêu luôn có một người yêu rất mãnh liệt còn người kia lại hoàn toàn thờ ơ trước tình yêu ấy và vì thế họ có thể lợi dụng tình yêu của đối phương. Hãy quan sát cách mà những người đang yêu chi phối lẫn nhau, quan sát những hành động và những phản ứng của họ. Quan hệ đấy chẳng khác nào mối quan hệ giữa con nghiện và kẻ buôn ma túy vậy.

Con nghiện, với nhu cầu được yêu mãnh liệt của mình, sống trong nỗi lo sợ thường trực rằng một ngày nào đó anh ta sẽ không còn nhận được thuốc nữa. Anh ta sẽ nghĩ rằng: “Mình làm sao sống được nếu cô ấy rời xa mình?” Nỗi lo sợ càng to lớn khiến anh ta muốn được chiếm hữu: “Cô ấy nhất định phải là của mình.” Con nghiện liền trở nên ghen tuông và hay đòi hỏi chỉ vì nỗi lo lắng sẽ không được tiếp thêm liều thuốc tình yêu. Trong khi đó, “người bán thuốc” hoàn toàn làm chủ và chi phối tình huống bằng cách điều chỉnh lượng thuốc cung cấp nhiều, ít hoặc thậm chí là chấm dứt hẳn. Điều này khiến con nghiện bị trói buộc hoàn toàn vào tình yêu và sẵn sàng hy sinh mọi thứ chỉ để không bị người kia ruồng bỏ.

Chàng trai tiếp tục giải thích cho mọi người nguyên nhân vì sao tình yêu không hề tồn tại trên thế gian này: “Điều mà mọi người cho là “tình yêu” chẳng khác nào một mối quan hệ đầy những lo lắng, sợ hãi được xây dựng trên nền tảng của sự điều khiển và chi phối lẫn nhau. Vậy thì đâu là sự tôn trọng lẫn nhau? Đâu là tình yêu đích thực mà họ mong muốn? Câu trả lời là họ không hề có tình yêu. Trong lễ cưới của mình, những đôi uyên ương trước sự làm chứng của linh mục, của gia đình và bạn bè đã từng thề thốt với nhau rất nhiều điều thiêng liêng, cao cả. Họ nguyện sống với nhau trọn đời, sẽ luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau và sẽ sống vì nhau nhau dù lúc hạnh phúc hay lúc khó khăn hoạn nạn. Điều đáng ngạc nhiên là họ hoàn toàn tin tưởng vào những lời nguyện ước đó. Thật đáng tiếc, chỉ sau đám cưới một tuần hay một vài tháng, chẳng lời thề thốt nào vẫn còn được các bên giữ gìn nguyên vẹn.”

“Tình yêu giờ đây chẳng khác nào một cuộc tranh giành tầm ảnh hưởng để phân định đâu là kẻ có khả năng chi phối người khác. Ai sẽ trở thành người cung cấp thuốc phiện và ai sẽ bị biến thành con nghiện? Bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng chỉ vài tháng sau khi cưới, sự tôn trọng mà họ đã từng thề thốt dành cho nhau hoàn toàn tan biến. Cái còn sót lại trong tình yêu chỉ còn là những nỗi oán giận, những chất độc tinh thần và những đòn trả đũa nhằm làm tổn thương nhau từng chút một. Tất cả những sai lầm này cứ lớn dần cho đến khi tình yêu đã chấm dứt từ lúc nào không biết. Nguyên nhân duy nhất khiến họ vẫn còn chung sống cùng nhau chính là nỗi lo sợ bị cô đơn, sợ phải lắng nghe những lời chỉ trích hay phán xét từ người khác và từ chính bản thân mình. Vậy thì tình yêu tồn tại ở đâu?”

Trong những bài diễn thuyết của mình, anh ta thường hay nhắc đến những cặp vợ chồng đã từng chung sống với nhau ba mươi, bốn mươi hay thậm chí là năm mươi năm và họ luôn tự hào về điều đó. Vậy mà khi nhắc đến mối quan hệ của mình, họ lại nói: “Vậy mà cuộc hôn nhân này vẫn tồn tại.” Điều này có nghĩa là một trong hai người đã phải chịu thua người kia. Chẳng hạn, đến một thời điểm nhất định của sự mâu thuẫn, người phụ nữ thôi không “đấu tranh” nữa và quyết định sẽ tiếp tục chịu đựng. Như vậy, người nào có lý trí mạnh mẽ hơn và tình yêu hời hợt hơn sẽ chiến thắng cuộc chơi. Vậy đâu là ngọn lửa tình yêu của hai tâm hồn trong khi họ đối xử với nhau chẳng khác nào một vật sở hữu khi luôn tự nhủ rằng: “Cô ấy phải là của mình” hay “Anh ấy phải là của mình”.

Anh ta tiếp tục đưa ra những luận cứ về sự hư vô của tình yêu: “Tôi đã từng trải nghiệm tất cả những điều nói trên. Và kể từ đấy trở đi, tôi đã không còn cho phép người khác quyền chi phối lý trí và kiểm soát cuộc đời tôi dưới danh nghĩa của tình yêu nữa”. Những lý lẽ anh ta đưa ra logic đến nỗi rất nhiều thính giả đã hoàn toàn bị chinh phục. Họ đi đến kết luận rằng tình yêu chỉ là một ảo tưởng.

Một ngày nọ, khi người này đang đi dạo trong công viên thì trông thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi khóc trên ghế đá. Cảnh tượng này khơi dậy trí tò mò trong đầu anh ta. Ngồi xuống cạnh thiếu phụ, anh ta lịch sự đề nghị được giúp đỡ và hỏi tại sao nàng lại khóc. Bạn hãy thử tưởng tượng nỗi ngạc nhiên của anh ta khi nghe câu trả lời rằng nàng khóc chỉ vì tình yêu không hề tồn tại. Anh ta liền tự nhủ: "Thật lạ! Trên đời này lại có một phụ nữ tin rằng tình yêu không tồn tại ư?" Trí tò mò thôi thúc anh ta phải tìm hiểu nhiều hơn về người phụ nữ.

"Tại sao cô lại không tin vào sự tồn tại của tình yêu?", anh hỏi.

"Đó là một câu chuyện khá dài", thiếu phụ đáp lời, "Tôi lập gia đình từ khi còn rất trẻ với tất cả tình yêu, những mơ mộng ấp ủ và cả những niềm hy vọng, niềm tin rằng tôi sẽ chia sẻ cuộc đời mình với anh ấy. Chúng tôi đã cùng nguyện ước sẽ dành cho nhau sự chung thủy, tôn trọng và chân thành. Nhưng mọi thứ đã thay đổi một cách nhanh chóng. Trong khi tôi là một người vợ, một người mẹ hết lòng vì gia đình và con cái thì chồng tôi lại quá đam mê theo đuổi sự nghiệp của mình. Với anh ấy, thành công và tiếng tăm là điều quan trọng hơn cả hạnh phúc gia đình. Anh ấy không còn tôn trọng tôi nữa và tôi cũng thế. Chúng tôi làm tổn thương nhau và rồi đến một ngày, tôi hiểu rằng chúng tôi đã không còn yêu thương nhau nữa.”

“Nhưng những đứa trẻ vẫn cần có bố. Đấy chính là nguyên nhân níu chân tôi lại và làm mọi việc để có thể đỡ đần, động viên anh ấy. Giờ đây, khi các con đã trưởng thành và tìm được lối đi của riêng mình, tôi chẳng còn lý do gì để ở bên anh ấy. Cuộc hôn nhân này tồn tại không một chút tôn trọng và sự tử tế. Tôi nhận ra rằng thậm chí nếu tôi kết hôn với người khác, cuộc sống cũng sẽ không hề thay đổi bởi vì tình yêu chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này."

Khi đã hiểu rõ hơn những suy nghĩ của thiếu phụ, anh khẽ ôm nàng vào lòng an ủi: "Cô nói đúng. Tình yêu không hề hiện hữu trên đời. Chúng ta đã tìm kiếm tình yêu, chúng ta đã mở rộng con tim sẵn sàng đón nhận và tận hưởng tình yêu. Nhưng điều đó chỉ khiến cho cảm xúc của chúng ta càng dễ bị tổn thương và tất cả những gì mà chúng ta nhận được chỉ là sự ích kỷ. Điều này làm cho tâm hồn chúng ta đau khổ bất kể chúng ta có nhận ra điều đó hay không. Cho dù chúng ta tiếp tục xây dựng bao nhiêu mối quan hệ tình cảm đi chăng nữa thì điều tương tự cũng vẫn lặp lại. Vậy thì việc gì chúng ta phải tìm kiếm tình yêu nữa?"

Kể từ lần gặp gỡ bất ngờ đó, họ dần khám phá giữa họ có rất nhiều điểm chung và nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết. Đây thực sự là một tình bạn tuyệt vời. Họ luôn tôn trọng lẫn nhau và chưa một lần làm cho nhau đau khổ. Những lần được ở bên nhau là những lần họ thực sự hạnh phúc. Giữa hai tâm hồn hoàn toàn không có sự đố kỵ hay ghen tuông, cũng không hề có sự độc chiếm lẫn nhau. Tình cảm giữa họ ngày càng sinh sôi nảy nở. Họ hạnh phúc khi bên nhau bởi vì đó là những phút giây vui vẻ. Và họ nhớ nhau da diết khi thiếu vắng nửa còn lại.

Một ngày nọ, người đàn ông có việc phải rời khỏi thị trấn. Trong đầu anh bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ: "Phải chăng tình cảm của mình đối với cô ấy lại là tình yêu? Nhưng tại sao lần này tình yêu đến với mình lại khác xa so với những gì trước đây đến thế? Đây rõ ràng không phải là thứ tình yêu mà văn thơ thường đề cập đến, cũng phải là thứ tình yêu mà tôn giáo thường hay ca ngợi bởi vì mình cảm thấy hoàn toàn không bị ràng buộc với cô ấy. Mình không lấy đi bất cứ điều gì từ cô ấy, cũng không cần cô ấy phải chăm sóc cho mình. Mình không đổ lỗi cho cô ấy vì bất kỳ khó khăn nào mà mình gặp phải hay trút bỏ những gánh nặng trong cuộc đời lên cô ấy. Cả hai đều có những giây phút tuyệt vời khi bên nhau và tận hưởng cuộc sống cùng nhau. Mình hoàn toàn tôn trọng tất cả những suy nghĩ hay cảm xúc của cô ấy. Cô ấy cũng chưa bao giờ khiến mình phải buồn phiền cả. Khi cô ấy ở bên người khác, mình không cảm thấy ghen tuông. Khi cô ấy thành công, mình không cảm thấy đố kỵ. Lẽ nào tình yêu đang tồn tại, nhưng khác xa với những gì mà mọi người vẫn thường nghĩ?"

Anh ta cảm thấy khó lòng đợi đến lúc được về nhà để tâm sự với người phụ nữ những gì mà anh đang suy nghĩ. Nhưng khi anh định bắt đầu nói ra tình cảm của mình thì nàng đã ngắt lời: "Em hiểu những gì mà anh đang muốn nói. Đã từ lâu rồi em cũng có những cảm nhận như anh, nhưng em chưa dám bộc bạch những tình cảm đó bởi vì em hiểu rằng anh không tin vào sự tồn tại của tình yêu. Có lẽ tình yêu đang nảy nở giữa chúng ta, nhưng không như những gì mà chúng ta đã từng quan niệm về nó". Và rồi họ quyết định đến với nhau. Điều đáng ngạc nhiên là thời gian trôi đi nhưng tình cảm giữa họ vẫn không hề thay đổi. Họ vẫn luôn tôn trọng lẫn nhau, vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau và tình yêu giữa họ ngày càng sâu đậm. Thậm chí ngay cả những điều tưởng chừng như đơn giản nhất cũng có thể làm con tim họ rộn ràng bởi vì họ đang sống bên nhau rất hạnh phúc.

Tình yêu trong trái tim của người chồng chan chứa đến nỗi một ngày phép lạ đã xảy ra. Đêm ấy, khi đang đứng ngắm những vì sao trên trời, anh nhận ra rằng trong số đó có một vì sao sáng lấp lánh nhất. Tình yêu của anh mãnh liệt đến nỗi vì sao trên trời bắt đầu hạ xuống và trong phút chốc nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Chỉ trong chốc lát, điều kỳ diệu tiếp theo lại xảy ra khi tâm hồn người chồng hòa quyện với vì sao. Niềm hạnh phúc trong anh trào dâng mãnh liệt khiến anh không thể không tìm gặp ngay người vợ để trao cho nàng vì sao sáng nhằm chứng tỏ tình yêu anh dành cho nàng. Nhưng khi nhận được vì sao trong tay, người vợ bỗng thoáng chút hoài nghi bởi tình yêu mà anh dành cho nàng quá to lớn và làm nàng choáng ngợp. Ngay lúc đấy, vì sao bỗng tuột khỏi tay nàng và vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ.

Giờ đây, người đàn ông năm xưa đã trở thành một ông lão già nua tiếp tục đi chu du khắp thiên hạ để chứng minh với mọi người về sự hư vô của tình yêu. Trong khi đó, ở nơi quê nhà là một bà cụ đẹp lão vẫn đang chờ đợi ông trở về trong dòng nước mắt nuối tiếc về một chốn thiên đường bà đã để tuột mất chỉ vì một khoảnh khắc ngờ vực. Đây chính là toàn bộ câu chuyện về cuộc đời của một người không tin vào sự tồn tại của tình yêu.

Vậy trong câu chuyện này, ai là người đã tạo ra kết cục đáng buồn đấy? Bạn có muốn tự lý giải đâu là điều sai lầm không? Sai lầm xuất phát từ phía người chồng khi anh ta cho rằng mình có thể trao tặng niềm hạnh phúc của mình cho vợ. Vì sao chính là biểu trưng cho hạnh phúc của anh ta, và anh ta đã sai lầm khi đặt niềm hạnh phúc của mình vào tay người khác. Trong khi đó, niềm hạnh phúc không bao giờ đến với chúng ta từ môi trường bên ngoài cả. Người đàn ông đã từng hạnh phúc vì anh đã biết yêu, điều này cũng tương tự với người phụ nữ. Nhưng ngay khi anh ta khiến người vợ phải chịu trách nhiệm đối với niềm hạnh phúc của mình thì nàng liền đánh vỡ mất vì sao vì nàng không thể chịu trách nhiệm đối với hạnh phúc đó.

Cho dù người vợ có yêu chồng thế nào chăng nữa thì nàng cũng không thể làm cho anh ta cảm thấy hạnh phúc bởi vì nàng không bao giờ có thể hiểu được những gì anh đang suy nghĩ. Nàng cũng không thể cảm nhận được những điều mà anh mong đợi do không hiểu được những mơ ước của anh.

Nếu một ngày bạn mang niềm hạnh phúc của mình để dâng tặng cho một người nào đó, sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ làm nó tan vỡ. Hạnh phúc chỉ có thể nảy sinh và tồn tại từ cảm xúc của riêng bạn, là hoa thơm trái ngọt của tình yêu và là trách nhiệm của chính bạn. Chúng ta không thể khiến người khác chịu trách nhiệm đối với hạnh phúc bản thân, nhưng khi chúng ta tổ chức đám cưới ở nhà thờ, điều đầu tiên mà chúng ta làm lại là trao tặng nhẫn cưới cho nhau. Chúng ta trao cho nhau vì sao hạnh phúc với mong muốn rằng mình sẽ làm cho nửa kia được hạnh phúc và ngược lại. Tuy nhiên, bất kể tình yêu của bạn dành cho người đó nhiều chừng nào, bạn sẽ không thể trở thành mẫu người mà cô ấy hay anh ấy trông chờ ở bạn.

Đây cũng chính là sai lầm mà phần lớn chúng ta thường phạm phải ngay từ giai đoạn tìm hiểu ban đầu. Chúng ta thường trao tặng hạnh phúc của mình cho người mình yêu trong khi điều này lại hoàn toàn không có tác dụng gì cả. Chúng ta thề non hẹn biển trong khi bản thân không giữ được lời hứa, và thế là chúng ta tự gánh lấy thất bại trong tình yêu.