Ngữ ngoái cổ lại nhìn nàng. Chân trái nàng vẫn ngoan ngoãn gác lên anh. Tiếng ngáy nhẹ và đều đặn. Ngữ cầm lên cái remote, chỉnh tiếng phim nhỏ lại. Tháo mắt kiếng đặt lên bàn, anh trầm tư miên man trong ý nghĩ.
Ngọn lửa từ chiếc lò sưởi loang loáng đốt gốc củi như muốn xua đi cái lạnh ngày đông. Nàng khẽ cựa mình, nghiêng qua ôm lấy Ngữ. Hình ảnh trên màn hình nhập nhòa nhập nhòe. Anh quay qua nàng nhìn những nét khắc khổ đang trộn lẫn hân hoan đang hằn trên khuôn mặt người tình. Cũng khuôn mặt ấy gần 30 mươi năm về trước là nỗi mỏi mệt trộn lẫn lo âu, nhưng đó là cơn mỏi mệt của một nụ hoa căng tràn dâng hiến cho tình đầu... đời tình nhân thương áo thương hơi...
Ngày đó, có lần nàng hỏi anh có sợ gặp nàng không? Ngày đó, trong thâm tâm chàng trai trẻ thời trung học với nhiều cao vọng, anh sợ nhất là chuyện con cái. Nội tâm anh bị dằng co. Có con với nàng cũng là một hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó ngày ấy anh chưa thể nhận lãnh. Sau khi tốt nghiệp trung học hai năm, anh nghe bạn bè kể lại là nàng đã lập gia đình. Giờ đây sau 30 năm, những ước vọng tiền bạc, danh vọng cũng đã được toại nguyện, gặp lại nhau sau khi hai người đã cùng cảnh dang dở hôn nhân, nàng chỉ ước muốn được đưa anh đi du lịch đó đây.
Gửi nụ hôn nhẹ lên vầng trán người tình, anh chập chờn chìm vào giấc ngủ. Bàn tay nàng vẫn nắm nhẹ lấy cánh tay anh. Từng ước mơ hôm nay thay thế cho giấc mơ ngày cũ, ta cũng có thể đánh đổi những gì đang là, nhưng em yêu... xin đừng chuộc ta ra khỏi kiếp này mà ta đang phải trả. Em có thể nuôi anh, nhưng ai nuôi con anh?
*****
- Hơn tám giờ rồi mà sao chẳng thấy gọi dzợợợ?
- Anh vừa mới ra xa lộ xong, anh cũng đang định gọi. Lát anh đến.
Ngữ tắt nhạc, cúp điện thoại, thả hồn vào bóng đêm đang chạy ngược về phía sau. Anh tự bật cười khi nhớ đến giọng nàng dzzợợợ, nghe như đứa con nít đang nhõng nhẽo. Hai bên xa lộ, từng chiếc xe lao vun vút.
Mở cửa vào, Ngữ đã thấy mùi thơm xông ra từ bếp. Anh bước đến ôm lưng nàng, đặt nụ hôn lên gáy.
- Sườn ram. Canh khổ qua. Ngon.
Anh bước đến tủ lạnh, tìm dưa leo và trái cà chua, đem ra rửa sạch, dùng dao cắt từng lát bày trên đĩa.
- Hôm qua em quên mua sà lách. Ăn đỡ dưa leo nha. Khui thêm chai rượu uống đi anh.
Ngữ im lặng lờ đi. Nàng tháo cái tạp dề treo lên cửa, đem chén bát bày ra bàn. Ngữ đem ít củi khô vào nhóm lửa trong lò sưởi.
- Anh có gì vui mà cười tủm tỉm một mình thế kia?
- Quen em gần 30 năm, hôm nay anh mới được thưởng thức bữa cơm em nấu.
Nàng hân hoan, tháo kẹp xả tóc xuống ngồi vào bàn sới cơm ra cho hai người. Ngữ nhai chậm rãi thưởng thức từng hương thơm của xả, vị mặn của muối vị ngọt của nước dùng. Đúng là con gái Bắc Kỳ chính tông rồi! Cách nêm tra thức ăn kiểu này rất gần với mẹ chàng. Thông thường người đàn bà đi vào trái tim người đàn ông bằng bao tử, mà em... lại đi vào tim tôi bằng từng cử chỉ rất tinh tế.
- Vết mổ của em hôm nay ra sao rồi? Có đỡ đau chưa?
- Vẫn còn rêm rêm. Em nghĩ có thể phải chờ cả năm mới hết đau anh ạ.
- Đau thấy bà cố, mà sao em chịu được, anh cũng chẳng hiểu.
- Cái đau da thịt cũng chưa bằng cái đau trong lòng, vì thế em gặp biến cố lớn cách mấy, cũng chẳng làm khó được em.
- Chắc em còn nợ anh trả chưa xong, nên chưa đi gặp bà cố được.
Nàng òa ra tiếng cười, liếc nhìn Ngữ thật sắc. Anh lấy tay vuốt vành tai nho nhỏ của nàng, xong lấy tay xoa bụng.
- Rồi, no da bụng chùng da mắt rồi phải không?
Nàng chỉ tay lên ghế sofa, nói tiếp:
- Anh nằm đó nghỉ đi.
Ngữ vội vã dọn dẹp chén đũa vào bồn rửa phụ nàng thanh toán chúng. Nàng biết Ngữ sẽ không ở lại đây đêm nay, vì những thói quen như thích uống rượu nho, như pha trà uống sau bữa cơm hôm nay vắng mặt, nhưng nàng vẫn muốn tạo nên cơ hội đó để giữ anh bên nàng. Khi gặp lại nhau, nàng xóa hẳn những gì thuộc về quá khứ của Ngữ, vì kinh nghiệm sống đã dạy cho nàng biết chỉ có hiện tại là sự thật. Người nàng chọn làm chủ căn nhà này phải là Ngữ, không thể là một người đàn ông nào khác.
*****
Thấm thoát đã sáu tháng trôi qua. Một hôm đã khuya, thấy số điện thoại của nàng hiện lên trên máy, anh biết nàng mới từ Việt Nam về lại nhà. Anh cùng nàng nói chuyện đến 2 giờ sáng. Sáng hôm sau, Ngữ biết nàng đã ngủ dậy, anh gọi điện cho nàng, định bụng rủ nàng đi ra biển chơi, trong dịp nghỉ lễ ngày Độc Lập Hoa Kỳ.
Khi đến nhà nàng, anh thấy nàng đã đứng trong bếp với cái khăn mỏng cuốn trên tóc. Sau khi nhận bó hoa nàng ôm lấy anh, khẽ nhảy điệu slow theo tiếng hát Quang Dũng đang trình bày bản Ru Tình từ máy nhạc. Da thịt nàng mát và mềm, thơm thơm mùi hoa dại. Ký ức chợt khơi lại kỷ niệm xa xưa của anh và nàng. Chợt Ngữ muốn cưỡng lại cảm xúc, khẽ lơi vòng tay ôm, thấy nàng vẫn ôm chặt, nên anh không nỡ làm nàng thất vọng.
Ngữ ra vườn tìm thêm vài cánh tường vi để trang trí thêm vào chậu hoa, nàng sắp chén bát chuẩn bị bữa ăn. Nàng vẫn thích được ngắm anh cắm hoa trang hoàng căn nhà thiếu bóng dáng đàn ông đã nhiều năm qua. Lúc nào Ngữ cũng cắm 2 chậu, 1 cho bàn ăn, và 1 cho hành lang lên phòng ngủ. Mặc dù nàng đã học cắm hoa qua trường lớp, nhưng nàng để dành cho anh đặc quyền ấy. Thi thoảng, nàng góp ý vào "tác phẩm" của Ngữ cho vui.
Sau bữa cơm, anh ôm nàng vào lòng nghe nàng kể những chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua ở Việt Nam, và nhiều dự tính cho tương lai của nàng ở Hoa Kỳ. Căn nhà riêng ở Sài Gòn đã được bán với một số lời rất cao. Nàng muốn về đây đầu tư địa ốc và chơi cổ phiếu. Ngữ lắng nghe và hướng dẫn sự suy nghĩ của nàng trở về sự bình an. Anh quan niệm khi tâm được bình an thì những quyết định đều có nhiều cơ hội lành hơn. Nàng tính toán rất giỏi, nhưng đôi khi lại hơi ôm đồm hơn sức giới hạn của nàng. Hai người ôm nhau ngủ một giấc nhẹ nhàng như trẻ thơ.
Trong giấc ngủ, Ngữ chợt biết là nàng đã đóng cái đinh cuối cùng vào cái hòm lãng mạn của anh bằng tiếng rên nhỏ cưng ơi khi hai người cùng đến đỉnh dục cảm. Một vòng tròn đã được trọn vẹn xoay tròn giữa hai tâm linh. Anh nhìn thấy tất cả những ánh nến được thắp lên trong đêm. Nàng đã khóa hộ anh cánh cửa sổ ảo tưởng bằng cách cho anh trọn vẹn những điều tình tứ nhất mà anh có thể mơ. Dư ảnh nhiều người đàn bà đi qua đời anh chợt yên bình tựa những cánh hoa đang nở bên sân.
(viết xong ngày July 5.2005)