06 August, 2005

Bến












Trong từng ngày trôi qua, hình ảnh và tiếng nói của em, từng chiếc đinh từng miếng ván... Bên bãi đá tôi nhìn sang bên kia là những cánh chim yên bình... có mái nhà tuổi thơ... có em mỗi buổi chiều và cánh buồm mộc lan.

Trên trời còn đầy những ước mơ lơ lửng của muôn loài. Cánh buồm đã vượt sóng qua những hải đảo nào, qua đại dương nào là dĩ vãng... cái bến ngày hôm nay cho riêng tôi là... hoàng hôn và mảnh lưới đang treo trong gió vàng tươi.

(June.6.02)

Một ngày đầy nỗi buồn của người bạn đổ xuống khoảng trống vắng. Nghe trong âm thanh những run sợ cho một tương lai chưa biết đi về đâu. Thôi cũng đành, làm bạn với nhau đau nỗi đau của nhau, rồi con nước lại cũng trôi đi, gội rửa đi vào ký ức. Ngồi ngóng tin tức mà lo giùm cho bạn mình.

Ở đầu dây bên kia, giọng em cũng nhiều ngập ngừng. Em cũng có điều lo nào đó trong cuộc đời này.

(phone đến)

Ôi lòng tôi sao xiết bao vui mừng khi nghe giọng em tươi mát bên đầu dây bên kia! Chẳng bù với buổi trưa nay.

Cuộc sống mong manh quá, ngày nào còn gửi đến được thì hãy gửi những cây đinh, những tấm ván từ bờ này của ngày hôm nay. Sự sống của riêng nó nằm trong quyền năng của thượng đế. Định rằng "Bến" sẽ là một tác phẩm để ngạc nhiên em; nhưng... có lẽ "đời sống thật" là tác phẩm đáng trân trọng hơn, nên gửi đến em những gì (mộng và thực) đang hình thành trong tâm tư này diễn đạt qua từng con chữ.

Tất cả những giòng chữ này chỉ muốn gửi đến 1 người duy nhất.

June.11.02

8

một nắp cointreau một ly rượu đỏ hương phấn buổi chiều đón giấc ngủ của đêm một buổi hẹn hò một ánh mắt thơ thấm vào đời chút mầu hoa mơ mộng ngày phập phồng trôi xanh trong nắng kỷ niệm bềnh bồng lùa mây trắng ngoài hiên mùa xuân đem về lung linh mùa gió muộn lập đông lòng phơi phới chỉ muốn hát lời ca nhỏ bé

May.11.02

2.

bên vườn lan hé nụ xin em đừng ngắm nghía

bước qua hồ cá nhỏ em chớ rửa tay mềm

hoa ngưng nở cá ngây dại

cũng như anh hóa đá xin thêm một thế kỷ giữ chân dung em khi vực thẳm hình thù khép kín hương đời

May.21.02

Có lẽ khi con người ta bước vào tuổi 40, họ bắt đầu ý thức rõ ràng hơn môi trường chung quanh họ là những bóng tối nanh vuốt tử thần. Từng người thân trong nhà, từng người bạn hữu, từng người trong họ, lần lượt trả thân xác mình về mặt đất.

Họ đi đâu? Tôi cũng chẳng rõ. Chỉ biết trong tâm hồn mình lóe lên một ánh sáng lạ kỳ khi nhận được hung tin. Lạ đến nỗi, phải lặng người mà ghi nhận. Lạ đến nỗi nó đánh triệt đi tất cả hàng rào lý trí. Tựa như một bông hoa nở bung ra rồi tan biến ngay. Nó toát ra một cái gì đó đưa ta lùi lại dòng thời gian sống lại từng phút trong hồi tưởng một kỷ niệm nào đó.

Đời người mong manh tựa chiếc xe lái vận tốc thật nhanh bên triền vực sâu thẳm. Thoắt một tích tắc, nó biến thể trong bóng đêm mơ hồ dưới kia. Bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào, người tài xế cũng có thể lạc tay lái. Thế là xong. Hóa thân.

Tôi cũng xin tạ ơn người ăn mày đứng bên vỉa hè mỗi buổi sáng tôi đến sở làm. Không có họ, có lẽ lòng mẫn cảm của tôi về cuộc sống sẽ trơ trơ như một tảng đá. Xin tạ ơn một đóa hoa vừa nở trên mặt đất. Không có em, chúng tôi ù lì mọi rợ với bốn mùa trần gian này. Xin tạ ơn tất cả đã hiện hữu trong tôi.

June.9.02

Bây giờ 10 giờ sáng ở thành phố này. Nhìn qua bên kia là Oakland, có màn sương mỏng phủ quanh, tôi thấy cuộc đời vẫn tươi. Đem vào giấc ngủ bài ca, tiếng cười của em, tiếng lòng của tôi.

Trẻ thơ ơi... hãy bước vào trần gian nghe gió kể chuyện; hãy nằm im nghe tiếng sóng hàn huyên; hãy lắng nghe tiếng hát mặt trời. Tất cả là một ngày mới. Ngắm đồi cỏ thật xanh dưới chân mình, bước thật nhẹ trên bãi cát mịn màng.

Những món quà của Người trong tầm tay với.

(June11.02)

Ở một góc phố

tìm thấy ở một góc phố hàng quán đóng cửa đêm thức giấc nơi nào đó chờ đợi phiêu lưu trần gian vào hai trang giấy trắng trời rộng hoang sơ bay lên thật cao cùng cánh chim bé bỏng

(June 9.02)

Cửa sổ có hàng cây lá nhỏ. Đêm nằm nghe tiếng xào xạc, ánh đèn trên vỉa hè hắt vào khung cửa vàng vọt, thoảng tiếng xe chạy xẹt ngang khoắng lên đống lá hiu quạnh.

Em đến như một phép lạ. Mùa hẹn hò thơm nồng men say. Khoảng đời tôi được định hướng bằng âm thanh của gió trong tiếng cười rộn rã buổi chiều.

Bỗng một hôm quay lại, nhìn thấy em đứng ở góc phố ngó lên mây trời. Tôi chợt cảm nhận ngày em xa tôi. Phím dương cầm hóa thành pha lê lóng lánh.

Đóa Hoa Vàng

Mây từ cuối chân trời giăng vào em mềm mại cánh lá. Ánh mầu bình minh trên biển nước rút thật xa pha lẫn mầu trắng cánh chim hải âu đang lượn vui cùng đàn. Từng cánh hoa mở hương ngọt dưới mầu trăng khi trời chiều chưa kịp xuống. Từng ngày tôi lắng nghe thi điệp của thượng đế gửi đến tôi trong từng vô thường cuộc sống. Bấy lâu nay tôi là đứa con bướng bỉnh tự che mắt mình, tự vuốt những lớp mưa bay trên mắt.

Hiện tại là đóa hoa vĩnh cửu. Mãi vô tận.

June.13.02

Hôm nay nhiều cảm xúc quá, phải bắt đầu từ đâu đây (?). Em lung linh trong tôi từng phút từng giờ. Tiếng cười của em, "ma lanh" của em, làn da em, đôi mắt em đang xôn xao nhảy múa trong tôi. Tôi có cả một kho tàng để ngắm nghía từng vẻ sáng góc cạnh. Tôi đã được sống như một cánh chim bay thật say trong gió lớn. Từng ước mơ âm ỉ từ bấy lâu nay chợt bùng vỡ đòi quyền sống. Chúng hoan ca cùng những kỷ niệm vừa đến ngự trị trong tâm hồn.

***

Mấy ngày qua xôn xao chạy đuổi kỷ niệm đẹp, hôm nay ngồi tĩnh lặng nghe ngóng từng áng mây bay. Ở phương trời nào đó, em vẫn đẹp như câu thơ bài Kanazawa (Obanazawa):

"Đỏ, chói đỏ... vầng dương rực cháy trong gió thu."

Xin nỗi buồn nhớ đừng che kín tâm tư. Trong trăm năm vẫn còn đầy ánh trăng chiếu xuống khu vườn nhỏ có đôi ta... có dòng nhạc đầy sức sống... và đôi tay đan vào nhau xua đi hơi lạnh của đêm. Hỡi người...

"Ve ngân thấm đá nỗi thinh lặng."

June 18.2002

Sáng nay mặt trời lên sớm, chiếu thẳng vào phòng ngủ. Tôi pha ly cà phê thưởng thức một ngày mới. Giấc ngủ có tiếng cười của em và men nồng của bia là nguồn sữa mật bình yên.

Nghe trong giọng cười có âm vang của nỗi nhớ ngày bên nhau. Cuộn phim vẫn còn nằm trong máy chờ ánh sáng hóa thành pha lê bằng từng viên cát mịn trắng tinh... từng hơi nóng mặt trời. Cánh chim tôi ơi... ngày nào kiếp nào vẫn là phương trời rộng cho em từng câu trả lời: Em.

June 20.2002

Tiếng đàn huyền bí thúc giục tâm tư sẽ nghiêng vào giấc mộng được tấu lên nhịp tim em cùng 4 đầu ngón tay tôi bé bỏng. Ngày tháng lững thững vào vĩnh cửu hoàn thành từng ước mơ. Thảm hoa trải dài tận chân trời lóng lánh. Xin giữ đời nhau bằng hiện tại có những đêm sáng rộn ràng khúc khích. Trên cao có khuyết đầy, niềm tin muôn đời bất diệt khi ngự trị trong đôi mắt xa xôi.

Em hỏi "còn điều gì tiếc nuối?" Đôi bàn tay đặt vào nhau trả lời thật khít khao.

June 23.2002

trăng đầu mùa hạ

ngủ ngoan em vầng trăng thai nghén nỗi nhớ tình xa

ngủ ngoan em bờ vai hương ngọt còn đầy nụ hôn anh

hai đứa đôi nơi là đề tài đã ngàn thế kỷ anh vẫn muốn nói để nghe sóng đỏ trôi hai bờ tình em
tình anh vầng trăng thai nghén chực vỡ bất cứ lúc nào - nơi nào cuốn đi thật xa những đêm nay chúng ta chìm vào âm hưởng

June 21.02

Em giữ giùm anh một điều được không? Là "ráng giữ tâm tình bình yên trong trái tim rất mong manh."

Tựa như có tiếng gọi thầm thì ở phía trước, khi nâng niu nụ hoa nhỏ, niềm tin nhận lãnh hạnh phúc ở hiện tại, cho dù biết rất rõ chung quanh là vô thường. Định mệnh là nguồn hư-thực rất ư nghiệt ngã khi chính mình mất đi chính mình.

Dù nắng hồng hay mưa tầm tã, vầng trăng vẫn sáng trong tâm thức. Những ngày ngắm nó anh luôn nhớ đến em và những ngày bên nhau.

June 24.2002

Nắng xế vàng trên bờ tường bên kia. Ngày sắp qua cuối chân trời biển vắng. Đôi mắt anh muốn nhắm lại với nỗi niềm rất bình yên lặng lẽ. Tưởng chừng như có cái gường là sẽ trải dài ra giấc ngủ êm đềm ngay tức thì. 5 giờ chiều rồi, em cũng đang sửa soạn về nhà.

Anh có cảm tưởng em sẽ ra biển lại trên con đường này. Để nhớ một hoàng hôn lóe lên mầu xanh ngày nào em đã chứng kiến. Chờ anh nhé, hôm nào chúng ta sẽ ngồi cùng nhau chờ nó.

June 25, 2002

Ước gì bây giờ có bàn tay em khi nhìn ra biển rộng. Anh muốn nhìn thật sâu trong đôi mắt ấy để tìm anh bay trong khung trời em. Xin cố gắng cùng ngày tháng mỗi đứa một nẻo, phải trực diện với nhiều ảnh ảo nuôi lớn hình ảnh lãng mạn, giữ gìn đừng để mất đi những chân tình đáng nâng niu.

Cuộc đời hiện tại chỉ còn niềm tin là đáng kể. Nó sẽ nối liền 2 tâm linh trong nhịp độ cần thiết cho đến ngày lại được gặp nhau có lẽ không xa.

June 26.02

Đôi Cánh Ngày Mai

ngày chưa có nhau lời nắng vẫn thơm trên triền tóc ý mưa ngọt đôi môi giao điểm tình yêu soi hình hài trái tim nghe ngóng từng vết mây trên cát chiếc lá thở hắt ngọn gió đầy băng ghế xe dư hương còn nở những buổi chiều gầy hình dáng bình minh mùa hoa trái đơm chín cuối chân trời ta thấy kho tàng bỏ quên trên lòng tay ước mơ của em khép mình đậu vào anh bất chợt ấm nồng từng mùa trăng còn lại trong cuộc đời tiếng hát thắp ngọn lửa tên người

phép lạ tạ ơn em... hai đứa bé nâng niu chiếc vĩ cầm ngồi nhìn nhau bên bờ đá biển lặng điểm tròn đôi mắt cánh chim bay

June 24.2002

Niềm vui trong anh bật tiếng cười khi bên em. Là niềm hạnh phúc em ban phát chung quanh mà lòng anh nhận lãnh, rồi phản chiếu, hiến dâng lại. Em là ngón tay chạy trên phím đàn, là ngọn gió mơn man xanh trên tàn lá.

Gió mầu gì? Trên biển là mầu xanh đại dương. Trên hoa là mầu hồng đỏ. Trên môi em là mầu nụ cười. Trên mái tóc anh là mầu đen. Trên hàng mây bay là mầu trắng.

Em là ai? Em thử nhắm mắt và lắng nghe trong cuộc đời chung quanh xem.

June 27.02

Vẫn là những giòng chữ thầm kín nhất, ấp ủ dòng thời gian có hương khói trẻ thơ bên đồi xanh, có đêm nằm ngó sao trời trong khu vườn nhà quê, có chiếc kèn làm bằng lá chuối thô sơ, có buổi chiều ngồi trước sân ăn cơm nhìn xe chạy, có nỗi lòng rụt rè khi thấy xa xa tà áo trắng... có ước mơ đi vào giấc ngủ thật êm đềm.

Mỗi ngày chỉ 100 chữ để gói ghém và thăng hoa tình cảm đang len vào tâm hồn bằng men say giọng nói của em.

June 28, 2002

54

bay cùng nhau ngó chân dung ngày ngày xanh mãi biển gió bao giờ nguôi đang nở hoa dòng chữ trải bến trăm năm tiếng hát dâng hiến hương đời tỏa lan vào ký ức định hướng tìm về nhau vuốt ve mộng ước thiên sứ bên em khi đi vào giấc ngủ mênh mông tình thắp khung cửa sổ sớm mai

july 1.02

Kỷ niệm 1 tháng

"Đừng hiểu họ, hãy yêu thương họ." Đúng một tháng, sau ngày chúng tôi gặp gỡ, nhìn lại đọc từng bài viết, tôi có cảm tưởng khối óc đã được thay thế bằng tiếng nói trung thực của tâm hồn. Chẳng còn nét làm dáng cầu kỳ trong ý tưởng, không còn nữa những giáo điều xa xôi, thay vào đó là cái gương phản ánh lại cái bóng vô hình của chính tôi. Vâng, một tâm linh trần truồng xa vời với tất cả cán cân vật chất trong nhân gian. Tôi không còn thấy mặt tôi, chỉ còn lại là bản thể trong suốt như thủy tinh lỏng có 2 tay, 2 chân, và cái đầu tròn tròn.

(Những giòng chữ chưa kịp thành chữ đã hóa thành lời. Tôi biết nó sẽ trở lại thăm viếng tôi và mở ra những cánh hoa thật dễ mến.)

July 1, 2002

Chỉ còn những tấm hình nàng để ngắm nghía kỷ niệm trong thời gian hiện tại. Nụ cười của 2 đứa tươi tắn nét trẻ thơ trải rộng trên bốn góc vuông vức để âm thanh vang lại vỡ đầy tâm hồn rạng rỡ. Thời gian qua mau, nhưng tôi mong muốn cùng nàng sánh vai lên chiếc tầu ấy, cho dù có hơi chậm trễ thêm một chút. Bến vẫn phải xây và cứ để định mệnh xoay vần.

Đã là cuộc sống xin muôn loài được bình yên dưới bầu trời vĩnh cửu. Cơn gió lạ đang thổi.

July 3.02

vô đề

em thử nhắm mắt lại chẳng có gì (kể cả tình yêu) đổi ngược được dòng thời gian (thì em ơi...) ngay trong lúc anh ngủ cũng là em trái tim không thể thiếu nhịp nào

july 4.02

vô đề

ở cõi mơ tôi xin Ngài hãy ban phép lành cho những ai ao ước nước Trời áng sáng dịu dàng bình yên vĩnh cửu

chúng tôi chỉ cần một hoàng hôn căng buồm về những cơn mưa sa mạc bên em anh sẽ tìm uống được nguồn nước uyên nguyên

July 6.02

Từ thủa nào tôi thích nhặt hoa về cho em, và gom mây góp nhạc vào lòng để những ngón tay chỉ muốn cao lên ca khúc hiến dâng? Hãy quên đi mảnh trời Venice, hoặc dòng sông Seine mơ mộng, tôi chỉ thèm ngồi bên quán vắng ăn một ly kem, ngắm một cơn mưa, ngó buổi chiều tà, thu nhận tất cả âm thanh của em vào tôi.

Từ thủa nào tôi trong sáng bước lên lưng chừng ngọn đồi ngó xuống những chiếc bóng trên mặt đất mà thấy mình là tất cả những con người ấy?

July 8, 2002

Chiều thứ sáu tôi thèm một giấc ngủ. Trên hai vai cảm thấy ù lì chai lại từng phút. Mặt trời ngả bóng, đoàn xe xa xa nối đuôi nhau trên những ngã tư. Uống hết ly trà này đến ly trà khác vẫn chưa hết cơn khát. Tôi tìm từng con chữ nhỏ bé viết cho em chuyện vu vơ về những ước mơ thật bình thường, thật giản dị mà chỉ có em hiểu.

Mỗi chúng ta đều có 1 góc tối để làm ác quỷ, và cũng để nương náu khi quay về an giấc ngủ.

(không rõ ngày nào)

độc thoại

tìm lại em trong tôi giản dị thôi có thế trong khu rừng muôn thể tròn dấu rêu bể xanh

tôi định hướng lời gọi buổi chiều môi về sớm mong manh cuộn chỉ rối ảo mộng mối đời xinh

tay trong tay chắc gì là có nhau vĩnh viễn hiện tại này chỉ biết nhớ tình em mềm mại

đương nhiên sẽ lạc nhau ít ra phải một lần ngấn dấu rêu cổ thụ tìm về nhau nhé em

khi bình minh chưa tỏ những tổ rơm im lìm bóng tối cần phải có giữa bầu trời rất xanh

July 12.02

Tạ ơn cuộc đời nhiệm mầu. Cánh hoa tím hôm nào nhặt đem về từ quán nhỏ, giờ đây vẫn nằm trên mặt bàn. Ngày tháng lênh đênh xoáy tròn cám dỗ. Cuộc đời là âm bản, và tôi cũng là âm bản cuộc đời. Theo nhau... theo nhau...

Sự sống của nó cũng chẳng đâu xa hơn là từ trái tim đã trao tặng nhau. Chúng ta đào xới từng ngày, và một hôm chợt thấy hoa trái xum xuê hơn là ta có thể ngờ đến. Hiến dâng người niềm im lặng đang về trên phím.

July 15.02