10 August, 2005

mộng mị 08102005

***

Bốn giờ chiều. Tôi chợt nhớ ra, nhưng lại quá trễ để gọi hỏi thăm em. Tôi chợt nhớ là tôi chưa được gặp lại thầy tôi từ ngày Labor Day. Tôi chợt nhớ ra là tôi không còn là tôi của ngày hôm qua. Mỗi ngày tôi lại bỏ xuống một phần ký ức. Trong đó, có ánh mắt em, có đam mê tôi. Trong đó, có thơ và nhạc, có kiêu căng có buồn tủi. Mỗi một chặng đời, là mỗi đổi thay, từ bạn đến người yêu, từ cái áo đến cách ăn. Tôi cầu nguyện những phần ký ức tôi để xuống được ngủ yên. Cách đây một tháng, về đến nhà là những buổi chiều vàng. Bây giờ là những buổi mây tím. Đèn nhà bật trước cửa. Được nhìn thấy những cánh chim bay về tổ. Nhá nhem. Khi biết tử cũng là sinh, sinh cũng là tử, tôi nhận diện ra ái tình, hiểu rõ con người và nỗi khốn khó trong đời. Vâng, ái tình đã khai tử tôi.