06 December, 2010

vạn pháp duy thức



Tại sao nghe lá xào xạc, nghe tiếng suối chảy, nghe tiếng chim hót, nghe tiếng mưa rơi, tiếng hư không lặng lẽ, vân vân... ta lại cảm thấy thư thái?
 
Trong âm thanh tiếng nói loài người có cái gì đó, mà đôi khi làm cho ta cảm thấy mệt mỏi, không muốn nghe?

Thật sự chính trong âm thanh tiếng nói loài người, cũng chỉ là âm thanh bình đẳng như bao nhiêu thứ âm thanh vang lên quanh ta, mà... có gì làm ta hao hụt năng lượng?
 
Vậy, phải chăng cái khó chịu, hoặc sự thư thái đó, chỉ xảy ra ngay trong tâm ta. Cái gì trong tâm ta, khiến ta có những cảm xúc đó?
 
Ngày nọ, khi tôi còn ở đại học, tôi mê một cô sinh viên. Mê đến độ liều mạng. Nửa đêm, tôi đem túi ngủ, lén vào chung cư ký túc xá, tìm được phòng của cô ấy. Tôi trải túi ngủ, và nằm ngay trước cửa phòng, để surprise cô ta vào buổi sáng hôm sau, để bày tỏ cái lãng mạn tuyệt vời tuổi 20.
 
Nằm đâu chỉ được 30 phút, nghe tiếng chân người, tiếng chó sủa, tiếng xe chạy, tiếng gió vi vu, tiếng nước vòi chảy, tôi không ngủ được, xếp túi ngủ, ra xe về nhà. Ban đêm, tiếng động bình thường của ban ngày chuyên chở một thông điệp khác trong tâm tôi. Chúng khơi dậy một cảm giác không an toàn, vì khi đó tâm thức tôi suy tưởng một kiểu khác; thế nên, tôi không ngủ được. 

Hì!