Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 18 đến với đứa con gái đầu lòng, Khánh Anh. Mới ngày nào, nó còn đỏ hỏn, được bà nội đến đón ở bệnh viện. Mới ngày nào, bước chân tập tững đầu đời ngã lên ngã xuống trước sân nhà, Mới ngày nào, tôi cho nó nhấm nháp giọt cà phê đen từ đầu đũa. Mới ngày nào, đưa nó đến trường preschool. Đêm qua, gửi điện thư hỏi nó cảm thấy thế nào với chặng hành trình 18 năm qua? Và, cũng cho nó biết rằng tôi cũng đã tận hưởng từng giây phút ngọt ngào trong suốt tháng năm đó. Rằng, tôi cũng đã trọn vẹn sống với tất cả niềm yêu thương trong lòng tôi. Mỗi khi hình dung nó, tôi chỉ thấy nụ cười thật là tươi và sáng. Bây giờ, con tôi được luật pháp cho phép tự do quyết định lấy đời sống của nó, tôi thầm chúc nó có được một cuộc đời viên mãn như tôi đã hằng có, và đang có.
18 năm qua, tôi cũng đã từng là học trò của nó; và nó cũng được học hỏi nơi tôi không ít thì nhiều cách sống vui, cách sống biết coi nhẹ vật chất. Một ngày nào đó, tôi biết trong ký ức nó là nụ cười của tôi, mỗi khi nó nhìn vào tấm gương soi, hoặc ở một dòng nước lặng lẽ đâu đó bất cứ phương trời nào.
18 năm qua, tôi cũng đã từng là học trò của nó; và nó cũng được học hỏi nơi tôi không ít thì nhiều cách sống vui, cách sống biết coi nhẹ vật chất. Một ngày nào đó, tôi biết trong ký ức nó là nụ cười của tôi, mỗi khi nó nhìn vào tấm gương soi, hoặc ở một dòng nước lặng lẽ đâu đó bất cứ phương trời nào.