Dạo này tôi có một cái tật mới!
Đó là ngồi khơi khơi, tay trái của tôi tự nhiên thả lỏng như tượng đức Phật. Và ... đôi khi hai bàn tay tôi bắt thủ ấn. Nhiều thủ ấn tôi không biết tên không biết tuổi. Không phải là có vấn đề gì trong não bộ đâu nhé! Tôi cứ để hai bàn tay mình theo ý của chúng. Tôi tin vào chúng. Chúng muốn kết một bông hoa ... một đài sen ... một vòng tròn ... xoay tròn theo hơi thở ... múa máy như chiếc lá ..., sao cũng được. Tôi ngắm nghía chúng như ngắm chú chuột đang ẩn mình dưới lồng chim tìm hơi ấm khi ngoài trời khuya đang giá lạnh.
Cả hai tuần nay, tôi hành trì tâm bình đẳng trong cuộc sống. Người quen cũng như người xa lạ đều được đón nhận vào tôi. Ai hoan ca, tôi hoan ca cùng nhịp điệu của họ; ai giản dị, tôi giản dị; ai khúc mắc, tôi khúc mắc; đồng thời quán những dấy động trong tôi. Kết quả là niềm vui không bờ bến. Tôi cứ mải hoan ca, mà bài ca không dứt, cho dù cứ hát hoài; tôi cứ mải múc nước lên, mà dòng nước chưa thấy cạn; tôi cứ mải viết lăng nhăng luội cuội, mà sao tư tưởng vẫn chưa cạn. Tôi có cảm tưởng tôi và cuộc đời là một. Mà từng giây phút cuộc sống là từng giây phút tinh khôi.
Ngày hôm qua tình cờ đọc được dòng này của thầy Tuyên Hóa "Người ta phải hiểu vô vi, rồi sau đó mới có thể học tới đạo vô bất vi, là đạo lý của Phật-giáo. Phật-giáo chủ trương "vô vi nhi vô bất vi, tức thị trung đạo." (Những hành động không có tác ý, không để lại dấu vết gì trong tâm của người làm.) Trong lòng vui vui.
Đó là ngồi khơi khơi, tay trái của tôi tự nhiên thả lỏng như tượng đức Phật. Và ... đôi khi hai bàn tay tôi bắt thủ ấn. Nhiều thủ ấn tôi không biết tên không biết tuổi. Không phải là có vấn đề gì trong não bộ đâu nhé! Tôi cứ để hai bàn tay mình theo ý của chúng. Tôi tin vào chúng. Chúng muốn kết một bông hoa ... một đài sen ... một vòng tròn ... xoay tròn theo hơi thở ... múa máy như chiếc lá ..., sao cũng được. Tôi ngắm nghía chúng như ngắm chú chuột đang ẩn mình dưới lồng chim tìm hơi ấm khi ngoài trời khuya đang giá lạnh.
Cả hai tuần nay, tôi hành trì tâm bình đẳng trong cuộc sống. Người quen cũng như người xa lạ đều được đón nhận vào tôi. Ai hoan ca, tôi hoan ca cùng nhịp điệu của họ; ai giản dị, tôi giản dị; ai khúc mắc, tôi khúc mắc; đồng thời quán những dấy động trong tôi. Kết quả là niềm vui không bờ bến. Tôi cứ mải hoan ca, mà bài ca không dứt, cho dù cứ hát hoài; tôi cứ mải múc nước lên, mà dòng nước chưa thấy cạn; tôi cứ mải viết lăng nhăng luội cuội, mà sao tư tưởng vẫn chưa cạn. Tôi có cảm tưởng tôi và cuộc đời là một. Mà từng giây phút cuộc sống là từng giây phút tinh khôi.
Ngày hôm qua tình cờ đọc được dòng này của thầy Tuyên Hóa "Người ta phải hiểu vô vi, rồi sau đó mới có thể học tới đạo vô bất vi, là đạo lý của Phật-giáo. Phật-giáo chủ trương "vô vi nhi vô bất vi, tức thị trung đạo." (Những hành động không có tác ý, không để lại dấu vết gì trong tâm của người làm.) Trong lòng vui vui.
2.
Chủ Nhật này, Tâm và Vi, hai đứa con gái từ Seattle ra thăm tôi và gia quyến bên nội. Đáng lẽ là mấy bố con sẽ chơi ở Las Vegas, nhưng... giờ chót chương trình thay đổi. Mẹ các cháu có gửi e-mail chúc các con và tôi những ngày hạnh phúc bên nhau. Tôi cũng thầm tạ ơn cô ấy đã nhọc nhằn trông nom một phần đời của tôi chu đáo, để chúng có sức khỏe và niềm vui tuổi thơ. Tôi có nhờ cô ấy tìm hộ bộ trà cụ để con tôi đem ra cho tôi, nhưng cô ấy nói là muốn giữ để uống một mình. Bộ trà ngày xưa chúng tôi pha cùng uống bên nhau vào những đêm riêng tư. Tôi hiểu lòng cô ấy vẫn chưa nguôi ngoai.
3.
Xin chúc cho tất cả tìm thấy sự an lạc chính trong tâm hồn mình.