03 December, 2010
2 tháng 12
Cả 3 tiếng đồng hồ, từ lúc đi ăn trưa đến khi rời nhà ông dượng; tôi, ông cậu, và ông dượng nói chuyện gì chẳng biết, mà tiếng cười nhiều hơn tiếng nói. Chúng tôi ăn trưa ở quán Huế, San Jose, sau đó về nhà ông dượng uống cà phê, uống trà Tâm Châu, hút thử lung tung thuốc lá Chunghwa (Trung Quốc), Davidoff (Đức), Mild Seven (Nhật), Hà Nội (Việt Nam), và Gauloises (Pháp). Lâu lâu mới có dịp đoàn tụ, nên xả láng thời gian, xả láng tiếng cười, xả láng tâm tư. Trong những loại đã kể ở trên, thuốc lá của Đức và Nhật đầm nhất! Trung Hoa và Pháp hơi gắt!
Về đến nhà ông cậu, tôi lục lọi luật pháp thành phố San Jose để biết cách thức xin giấy phép đi bán súp dạo. Lục lọi để đó thôi, chứ chưa làm gì cả. Đó cũng là một nghề tự do, nhàn nhã, mà hợp với tâm hồn tôi là thích bầu trời bao la và con người. Tôi hình dung: 3 tiếng đồng hồ mỗi buổi trưa đứng bán súp trước thư viện, hoặc cơ sở thương mại lớn, gặp gỡ bao nhiêu khách qua lại, có dịp trò chuyện hỏi thăm, hú hí tâm tư vân vân... Thấy khung cảnh ấy đầy sinh động cho tôi thưởng thức trọn vẹn đời mình và cuộc đời. Mỗi tô súp và ổ bánh mì chỉ lấy giá tượng trưng $5. Giá quá rẻ cho bữa ăn trưa đầy dinh dưỡng và nhẹ bụng. Hôm nào bán không hết, có thể đem cho các người homeless, đang lang thang trên những góc phố. Lý tưởng nhất là thành phố San Francisco vì khí hậu lúc nào cũng mát, rất hợp với súp và bánh mì; nhưng có lẽ vài năm nữa, sau khi thành công ở San Jose.
Nếu đi Tampa, tôi sẽ mở dịch vụ khác, chứ không đứng bán súp. Tôi phải qua tận bên ấy, sống một thời gian, lang thang đây đó, rồi mới biết mình sẽ có thể thực hiện được dự án nào. Mỗi nơi một sắc thái, mỗi người một tánh khí. Tôi vẫn muốn đi Tampa hơn, vì biển xanh, khí hậu ấm áp, và nhà cửa thì quá rẻ so với California. Thôi thì... cứ đi để thưởng ngoạn, rồi tính sau. Ở đâu, tôi cũng chỉ là tôi! Đâu đó cũng có tiếng âm thầm gọi tên tôi ở Việt Nam.
Chiều nay, tôi cũng nghiệm được vài điều.
Gặp người than khổ, hãy để họ than khổ. Chẳng mấy ai thật sự muốn giải thoát. Họ cảm thấy an toàn trong đau khổ hơn là được tự do trong bầu trời bao la. Họ cần cảm thấy đau khổ để hiện hữu. Nếu họ thật sự muốn giải thoát khỏi đau khổ, họ chỉ cần mở đôi mắt là thấy ngay.
Gặp người cô độc, hãy để họ cô độc.
Hãy ngưng ngay chuyện bao đồng, mà thưởng thức cái đang là khi bên nhau, mặt đối mặt, có trà uống trà, có rượu uống rượu, có thuốc lá hút thuốc lá, có mây ngắm mây, có gió hứng gió, có nắng tắm nắng, có đóa hoa ngắm đóa hoa... vân vân..., và... vân vân...
Labels:
Nhật Ký