17 December, 2010

những mảnh đời

Ngày xưa... muốn nghe giọng nói của người yêu, chàng đã phải lội bao nhiêu cánh đồng... Trên con đường đó là hương thơm, cỏ lạ, có áng mây, có nắng cao, có trận mưa vun thêm vào nỗi nhớ dạt dào. Đôi khi chỉ để nhìn thấy đôi má ửng hồng và tay chân ngọng nghịu của người con gái. Trên con đường về nhà, chàng nâng niu âm thanh và hình ảnh trong ký ức, cười một mình, hát một mình hoan tặng cuộc đời.

Sau thời điểm đó, xã hội văn minh hơn, con chàng có thể gọi điện thoại cho người yêu bé bỏng. Nỗi mong chờ đó đã vắng tiếng chim hót, vắng đi hương trời bàng bạc, vắng đi bóng tối âm u ký ức, hụt đi nhiều hoài mong. Chỉ cần bấm vài số ngắn ngủi... niềm thương nhớ được đáp ứng ngay tức khắc. Cần gặp nhau, lên xe rồ máy. Đoạn đường chàng đã tốn nửa ngày vừa đi vừa về khi xưa, con chàng chỉ cần 30 phút.

Bây giờ, đời cháu nội của chàng có thể text, hoặc dùng điện thoại di động. Chúng dùng máy móc để liên hệ với nhau. Mượn con chữ câm lặng để gửi gấm tâm tình. Mượn màn ảnh để ngắm nghía nhau, mượn kỹ thuật để trao gửi tâm tình trong nháy mắt, cho dù mỗi đứa cách xa nhau nửa vòng quay trái đất. Mạch đời luân lưu là từng khung, từng khúc, từng mảnh vụn. Tình sử chỉ vỏn vẹn vài hàng chữ. Bắt đầu. Nguyện cầu. Chấm hết.

Ngày xưa... muốn thấy mặt người yêu, chàng đã phải lội bao nhiêu cánh đồng... chàng chưa bao giờ cảm thấy lạc lõng cô đơn.