06 February, 2012

February 6

Cả mấy ngày nay, cảm giác bị bội thực từ trong tâm linh đến hình hài làm tôi chẳng còn muốn tiếp thu thêm cái gì. Cứ để mọi chuyện trôi đi trôi đi như áng mây qua lòng trời. Lòng trời ở đâu cũng xanh ngăn ngắt. Mây trắng thiên hình vạn dạng mang tính lý của nước trôi bềnh bồng.

Trong đầu đang là không gian thành phố của người điên (hay thành phố những kẻ đầy hài hước (?)). Nơi người dân tự bảo vệ mình bằng 2 lớp khóa cửa chính và giới hạn con số của khung cửa sổ căn nhà họ. Chỉ căn nhà nào có đường hẻm bên hông, may ra người ta mới thấy được vài ô cửa nhỏ với những chấn song sắt bắt chặt vào tường. Thường những căn này họ đều nuôi chó để giữ nhà. Ở vài căn cao ốc, thường có nhân viên bảo vệ được mặc đồng phục ngồi trực 24/24 để kiểm tra người ra người vào. 

Tôi muốn viết gì về họ? Tôi chưa rõ. Đôi khi chỉ ước gì có áng mây mầu xanh lá cây của thảo nguyên êm đềm. Ước mơ này có quá bất thường không? Ahhhhhh.... tôi không rõ.