...Ấn tượng thứ hai của tôi về thầy Tuệ Sỹ là cái cười của thầy. Nói  thật sự, tôi ít khi thấy ai có một cái cười hiền lành như thế. Đó là 1  cái cười, không hề rạng rỡ, tỏa chiếu ra ngoài mà là một cái cười quấn  quít vào trong, với giọng cười khẽ nức lên từ trong tâm, hơi e thẹn thì  phải-theo kiểu hai cậu học trò ngoan khoảng trên dưới 10 tuổi đang đùa  nhau điều gì và rất lấy làm thích thú. Đó là một cái cười-hẳn nếu ai có  máu diễn giải, sẽ nói là, thoát tục lụy, hay nhi hóa. Một cái cười làm  cho người đối diện thấy nhẹ lòng và vui lây lập tức – cái cười sảng  khoái của một kẻ có máu buồn mà chỉ ai cù nhẹ đã rúc rích cười nấc và  làm cho mọi người cảm thấy an toàn- không phải sự an toàn như kiểu người  ta thường nói về nụ cười an nhiên vĩnh cửu của Đức Phật, hay nụ cười  lĩnh hội rạng rỡ hạnh phúc của Kasipa- đều ít nhiều có tính giáo dục, mà  là một kiểu cười hồn nhiên như lá rụng trước gió, như gió thoảng qua  mặt hồ nước và làm rung tỏa lên các gợn sóng nhẹ và hiền. Nếu cứ liên hệ  với những năm ở trong tủ và một lệnh tử hình được xóa vào phút cuối,  cái cười này thật là lạ lùng (hay không lạ lùng chi hết?)
...
Nguồn: Blog Như Huy