26 May, 2011

... (tiếp) chuyện cái vườn

Cũng vì thích cái vườn có hồ sen, tôi mua căn nhà này. Cũng vì cái hồ sen đẹp, muốn chăm sóc chu đáo, tưới cây mỗi chiều. Cũng vì những cái hoa đẹp được tưới đầy đủ nên rực rỡ. Cũng vì cái rực rỡ hương sắc của hoa, nên ong bướm bay đầy. À! Dưới mái nhà đã có 2 cái tổ ong be bé bằng nắm tay. Cũng vì cái hồ dễ thương, đêm đêm được nghe tiếng cóc gọi tình. Và... cũng từ cái hồ, chuyện thật lạ xảy ra vì nó chưa từng xảy ra trong đời: buổi sáng lúc 5 giờ ... tôi bị ong đốt khi đang ngủ.

Đang mơ màng giấc ngủ, chợt bắp chân tôi bị như kim đâm thọc vào thịt. Theo phản xạ, tôi dùng hai ngón tay chụp vào chỗ đau chụp được con gì mềm mềm, rồi ném vội xuống đất. Ngồi dậy bật đèn, tìm mắt kiếng đeo vào, tìm dưới sàn xem con gì, thì thấy một chú wasp đang nằm chập chờn. Nhặt chú ấy bỏ vào cái lọ thủy tinh đem ra bếp, bật máy điện toán vào mạng. Vết đốt loang đỏ dần ra khoảng 4 inch với cái tâm là vết đốt. Tôi dò mạng lưới y học tìm tòi thêm cách thức trị liệu và học những biến chứng có thể xảy ra khi bị ong đốt. Vừa phần dò xét phản ứng của cơ thể, vừa phần tò mò về loài ong này, tôi lò dò trên mạng cả tiếng đồng hồ. Rồi may sao lại gặp một cô bạn rất khoa học về sinh vật, sau khi kể chuyện khó tin của tôi, cô ấy bảo không có việc gì, tôi pha ly cà phê, yên tâm ngồi chit chat cho đến khi mặt trời lên. Ra vườn dùng vòi nước xịt phá tổ ong rớt xuống đất. Tắm xong, tôi qua nhà bà Nancy ăn sáng.

Đến trưa thì vết loang đỏ dần nhỏ lại, và để lại một vết tròn nhỏ đang ung mủ. Đi chợ mua được chậu ớt chỉ thiên đang sai trái. Ăn trưa ở Subway, về nhà, tắm mát, bật máy lạnh lên ngủ một giấc say sưa. Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ lại phát hiện ra thêm một tổ ong đang thành hình. Định bụng là đêm nay sẽ ra phá cho sạch.

Chiều ngủ dậy, ra vườn đào đất hạ cây ớt xuống. Khi biết cơ thể mình không bị dị ứng với nọc độc của ong, tôi chẳng còn thắc mắc gì đến chúng, chẳng còn muốn phá tổ. Tắm thêm một phát nữa, sửa soạn ăn tối bên nhà bà Nancy.

Cả tuần nay nghiệm lý tử vi để biết thêm về mình, biết thêm về những người bạn thân qua những ký hiệu chuyên môn, có lúc tôi chán ngán nhân sinh, chán ngán cái gọi là "đạo". Nhưng rồi sau khi chấp nhận nó là như thế, tôi bắt đầu lại hài hước kiểu cay đắng. Lúc ngồi ăn trưa, tôi nói đùa với bà Nancy, "Human, I love them to death, but I can't live with them!" Bả khoái chí cười đồng ý.

Trong lúc ngồi ngắm vườn chiều nay tôi chợt nhớ đến bài thơ "Tôi Đi Tìm" của Trần Huệ Hiền. Nó như sau:  

Tôi đi háo hức tìm tôi
Tưởng còn... bỗng mất, tưởng vui...hóa buồn.
Tôi đi từ sớm tinh sương
Trông bình minh gặp hoàng hôn mất rồi.

Tôi đi vội vã một thời
Khi vọng ngữ, lúc im hơi lặng thầm
Khi hướng ngoại, lúc nội tâm
Khi hê...hả...đúng, lúc lầm...bầm...sai!

Con đường quanh quẹo...rồi ngay
Tôi tìm tuổi nọ, phận này, số kia...
Tìm tri kỷ là trăng khuya
Say sưa tan họp, đầm đìa có không.

Tìm biển lặng ở trong lòng
Ngó mông lung, nhìn lòng vòng...cũng thôi.
Bao lần từ khóc đến cười
Một lần tôi chợt thấy...lười tìm tôi.