2.
Nơi ăn chốn ở coi như gần được an. Cái vườn cái tược đang chờ đơm hoa trổ trái. Tôi suy nghĩ miên man đến những gì tôi muốn thực hiện cho 10 năm sắp đến, như một đứa bé sau khi đã dạo chơi hết cảnh Disneyland.
Có người bảo tôi cứ sống như vậy, tu tập một pháp môn nào đó. Có người góp ý tôi nghiên cứu sâu xa hơn một đề tài nào đó rồi viết thành sách.
Cả một ngày tôi suy tư, và tự hỏi ngày xưa mình đã từng làm gì mà không biết mỏi mệt?
Self employed!
À! Đúng vậy! Đã 2 lần tạo dựng sự nghiệp bằng cách tự mình làm chủ. Lần nào cũng vui nhờ gặp gỡ người này người kia hỏi thăm nhau, hú hí giỡn đùa cùng nhau qua những cuộc tán dóc chia xẻ tâm tình.
Nhìn qua nhìn lại, thấy eBay cũng là phương tiện để tôi làm chủ - không gian này hạn hẹp với những người mua xa lạ, nhưng lại giao du được với người bán. Đẩy xe đi bán hot dog hay súp siếc thì phải nhờ vào công sức người khác và bị gò bó vào thời điểm. Có người bạn góp ý đi bán chợ trời. Cũng vui đó, nhưng khó là khách hàng loại này ít khi gặp lại, trừ khi mình bán một mặt hàng hoặc dịch vụ đặc biệt chỉ dành riêng cho người biết thưởng thức. Tôi thích giao thiệp với khách hàng mật thiết hơn bình thường vì đó là niềm hạnh phúc của tôi khi gặp họ, vì tôi biết tôi xem nhẹ giá trị đồng tiền hơn điều đó.
Tôi cần tìm môi trường cho niềm đam mê mà ít bị ràng buộc vào giờ giấc làm việc. Mục đích của tôi cần phải được rõ rệt và thực tế. Sau đó, tôi mới biết mình cần hành trang nào cho nó. Vâng, hơn hai năm lang thang, bây giờ an cư và tôi đang chọn nghiệp để lập! Hôm nay lầu bầu có vậy thôi à! Hì!