2.
...
Gác mái ngư ông về viễn phố
Gõ sừng mục tử lại cô thôn
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi
...
(Bà Huyện Thanh Quan)
Đêm qua lúc nhớ mang máng câu thơ này, tôi rùng mình khi cảm nhận cái xa vắng ngay trong lòng mình với 2 chữ viễn phố! Hình ảnh ngư ông về viễn phố nó gần làm sao... Viễn phố mà sao không là viễn phố?
Ngư ông đã lặn lội từ viễn phố nào đến đây đưa người qua sông ... rồi lại trở về viễn phố? Thông thường thì về nhà hay về quê quán, chứ sao lại về viễn phố?
Chẳng lẽ ngư ông homeless?
Chẳng lẽ ngư ông homeless?
3.
Xin đừng hỏi thời gian là gì...
Nếu biết được nó là gì, chúng ta biết nó trôi về đâu. Có phải?
4.
Cả tuần qua chộn rộn với chính mình và môi trường chung quanh. Người thì bịnh người thì đau, người thì phát điên, người thì phát khùng... Tôi và cõi riêng thanh bình như thủa nào xa xưa.
Xin đừng hỏi thời gian là gì...