03 December, 2011

december 4

Trong đời sống, chẳng mấy ai tránh được đong đếm hạnh phúc của mình, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Nếu không đong đếm, chẳng ai biết mình đang làm gì, đi đâu, được gì (?) Nó chỉ là phương tiện để định hướng, để biết mình đang đi đúng đường. Cái khó là chúng ta sẽ dễ lạm vào nó, và xem nó là mục tiêu trong đời sống.

Đong đếm? Vâng! Một chuyện đương nhiên phải có! Vì nó là phương tiện cho lòng tham cầu. Mà đã là con người, mấy ai tránh được điều này.

Vị chân tu sẽ phải xem xét thân tâm ý lời của mình có đưa đến một mục tiêu tối hậu hay không? Nhà kinh doanh cũng phải dùng những biểu đồ, và kinh nghiệm sống để định hình một mô hình kiếm lợi nhuận. Vợ chồng cũng phải có những phương tiện để đong đếm tình cảm qua quà cáp, cách dùng tiền, cách dùng thời gian, cách chăm sóc cho nhau. Học trò cũng phải đong đếm sự thành đạt của mình bằng những bài thi bài tập. Tùy theo mỗi tầng tâm thức, chúng ta sẽ có mỗi cách đong đếm khác nhau. Nếu nói ai đúng ai sai thì cũng không thể. Vì trên nhân sinh quan xã hội cách này đúng cho người này thì lại trật lất với người kia. Bức tranh phức tạp nhiều mầu sắc nhiều góc cạnh đối xứng và xen lẫn vào nhau như một ma trận.

We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. (United States Declaration of Independence) Tất cả mọi người sinh ra đều được đặc quyền (unalienable rights) bình đẳng lựa chọn cho chính mình sự sống, tự do, và phương thức tìm sự an lạc. Unalienable có nghĩa là không thể chuyển nhượng được. Vâng! Trong hiến pháp độc lập của Hoa Kỳ, một quốc gia đã cho tôi rất nhiều quyền lợi và trí tuệ qua cách sống của người dân. Tôi tôn trọng sự riêng tư của mọi người chung quanh, tôn trọng cách họ tư duy, và cách họ đong đếm hạnh phúc - ngay cả với con cái, tôi lúc nào cũng dành ưu tiên cho nó sự lựa chọn mà không áp đặt nó dưới sự suy nghĩ của tôi. Tôi sẵn sàng đón nhận tất cả sự khác biệt, và coi đó là bức tranh xã hội. Đôi khi bạn sẽ thấy tôi chỉ cười khi nghe bạn nói lên tâm tư của bạn. Sự im lặng, nụ cười, hay tiếng cười cũng chỉ là cách tôi cho bạn biết tôi đang lắng nghe và đón nhận tâm thức bạn mà không phê phán đúng sai. Bạn có thể cho đó là cách sống thụ động! Vâng! Tôi cũng chỉ là một ý niệm trong dòng ý niệm muôn trùng ý niệm đang diễn tiến trong vũ trụ. Khi bạn thấy tôi vẫn làm khác đi cách bạn cho là đúng, thì xin bạn tha thứ cho tôi, vì tôi cần phải kinh qua chặng đường tâm thức nào đó bằng sự trải nghiệm của chính mình. 


Hì! Chúc an vui cho nhau nhé!