27 December, 2011

December 28

Qua một thời gian theo dõi những chương trình trên đài truyền hình, tôi nhận thấy 70 phần trăm xoay quanh đề tài tình cảm xã hội. Phim của Trung Quốc, Hàn Quốc, thi thoảng lồng bối cảnh lịch sử và kiếm hiệp, phim Việt Nam hầu hết như soap opera gồm nhiều tập với chủ đề liên hệ nam nữ và những khúc mắc vướng víu éo le khá tiêu cực. Có lẽ tôi đã chẳng đủ kiên nhẫn để xem cho hết tập phim, nên chưa học được cái gì tích cực chăng? 10 phần trăm còn lại là thể thao hầu hết là chương trình đá bóng. Còn lại những đài ngoại quốc như của Hoa Kỳ gồm có kênh MovieMax, HBO, ESPN, Cartoon Network, Discovery, Animal Planet còn có chút giá trị cho kiến thức khoa học; của Pháp xoay quanh tin tức và văn nghệ; của Thái, đá banh; của Úc tin tức và giải trí; của Việt Nam, quảng cáo và âm nhạc giải trí.

Tóm lại, chương trình phát sóng ở Việt Nam cũng gần như ở bên Mỹ, chỉ xoay quanh 2 đề tài: khơi mở những vướng mắc hệ lụy tình cảm, và sức mạnh quyền lực tranh chấp hơn thua, nhưng ở Sài Gòn chương trình cung cấp kiến thức khoa học và nghệ thuật có phần khan hiếm hơn.

 

2.
 
Hôm qua, con bé lớn, Khánh Anh bực bội gì với ai đó, viết trên Facebook những lời phê phán nặng nề về cá tính người nào đó. Tôi viết cho lại trong trang của nó "điều quan trọng là biết mình là ai, chứ không phải là ai đó thế nào?"

Qua năm tháng thăng trầm, với tâm hồn nhạy cảm cố hữu, tôi đã tự nghiệm thấy cái giận cái vui của mình rất dễ bùng phát. Chỉ cần một sát na, tôi có thể rơi vào trạng thái trầm cảm hay điên cuồng. Chỉ cần một thoáng chấp trước, tôi có thể cảm thấy hận thù hoặc say mê. Tất cả những cái mầm trong tâm, nằm sẵn trong mình như kho đạn sẵn sàng bùng nổ. Đến một hôm, nhận diện được chúng, tôi bước qua thật nhẹ nhàng trong mọi tình huống. Lâu lâu, tôi vẫn thấy nó ẩn hiện đâu đó, ẩn núp dưới nhiều khuôn mặt khác nhau. Tôi cẩn thận từng ý nghĩ của mình như đang đi chân trần dò dẫm từng bước trên mặt đường loang loáng nhớt xe.

Ở Sài Gòn một thời gian đụng chạm với người dân, niềm lạc quan của tôi cũng phần nào chín chắn hơn. Tôi hay thường nói đùa với người trong nhà và vài người bạn thân, "nhìn người dân ở đây, thương thì thương, nhưng tin thì không!" Nó có vẻ nghịch với xã hội của Mỹ, "tin thì tin; thương, lại là chuyện khác!" hihi...

Từ đó, tôi càng yêu mầu lam vô ngại. Từ đó, con đường tôi đi càng hiện lên nét rõ ràng. Điều tôi nghiệm được trong cuộc sống với con mình là, nó sống tốt với chính nó đã là hành động săn sóc tôi rồi. Chẳng đòi hỏi gì hơn.