21 December, 2011

December 22

Đang đi trên đường, bỗng dưng một cơn mưa đổ xuống. Tôi có thể rất vui đưa mặt lên trời đón những hạt mưa. Tôi cũng có thể lầu bầu cáu kỉnh.

Đến xem căn nhà trồng đầy hoa hồng, mà tôi lại dị ứng với hương của nó. Tôi sẽ tính nhẩm, nếu như mua được giá hời, rồi phá vườn hồng, để trồng rau. Hoặc, tôi cũng có thể từ chối mua căn nhà xinh xắn ấy.

Bạn có thấy tôi muốn nói cái yêu, cái ghét, cái định kiến, cái chấp trước là của riêng tôi.

Bạn có thể đang ngồi trong nhà ngắm mưa và đang ước muốn ra chơi với nó, hoặc đang mừng trong bụng vì đã có nơi trú ẩn an toàn khô ráo. Bạn cũng có thể chọn lựa đời sống du mục, không nhà, lang bang chân trời góc bể, mưu cầu hạnh phúc riêng của bạn.

Trong đời sống, bạn có đủ ngũ quan để giúp bạn ghi nhận hiện tượng, có đủ tư duy và cảm nhận để diễn giải chúng, và để thích để ghét.

Theo Trang-tử, Tánh (tự nhiên) của vạn vật, thì không đồng nhau: mỗi vật đều có chỗ nhận cho là đẹp, là hay, là phải, riêng của vật ấy. Cho nên không cần phải cưỡng ép cho tất cả đều đồng nhau, mà cũng không sao cưỡng ép cho đồng được. Chỗ không đồng của vạn vật, ta phải biết nhận lãnh nó, biết “chịu” nó, đó tức là dùng chỗ “không đồng” mà làm cho “đồng” vậy. (Nam Hoa Kinh - Trang Tử)

Bạn có khả năng "chịu" được bao nhiêu cái bất đồng?

Đến một quán nước, tôi thích gọi ly cà phê đen, bạn thích gọi ly sinh tố. Chúng ta vui vẻ ngồi nói chuyện cùng nhau nhé! Tạo thêm chi phiền phức bằng câu nói cà phê có hại cho sức khỏe, rồi sau đó lại phê bình thêm cá tính của tôi là cố chấp biết cà phê không tốt cho sức khỏe mà vẫn uống?