18 December, 2011

December 18

Còn vài ngày nữa là Giáng Sinh là ngày kỷ niệm chúng tôi quen nhau. 

Chiều nay, hai đứa nằm bên nhau nhìn lại chặng đường đã qua, đều cảm giác như đã qua nhiều kiếp lắm rồi. Quá nhiều kỷ niệm và thay đổi trong tâm hồn. Tôi hay thường giới thiệu với những người quen ở Sài Gòn, nàng là vị thầy của tôi, vì thật sự tôi đã nhìn nhận ra rất nhiều khuyết điểm của mình khi đối tác với nàng. Bây giờ, tôi nói chậm rãi hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, không còn nhập nhằng vướng víu trong cái lưới tình cảm chung quanh, và đón nhận liên hệ tình yêu thông thoáng hơn xưa rất nhiều. 

Buổi tối, từ lan can lầu 3 nhìn theo bóng dáng nàng về nhà, không còn thấy nét cô độc của nàng vương vất đâu đó như ngày nào. Chúng tôi đả thông được nhiều vấn đề quan trọng mà chẳng cần phải lớn tiếng, chẳng cần phải nhịn gì nhau. Chuyện gì không vừa lòng cứ nói toẹt ra, bàn thảo, rồi mỗi người tự điều chỉnh lấy mực thước mới cho chính mình. Tôi và nàng cố gắng đối xử với nhau như 2 chủ thể, tôn trọng cá tính khác biệt trong từng tư duy và cảm nhận. Nói ra thì dễ, nhưng chỉ cần lơ đãng một tị thôi, câu chuyện có thể lệch đi một dặm xa lắc xa lơ rồi. Càng ngày sự cảm thông càng lớn hơn và nhịp nhàng hơn khi bên nhau. Điều thích nhất là chúng tôi đều thích cuộc sống không câu nệ hình thức.

Chúng tôi cùng biết rằng chẳng mấy ai hiểu được sự lựa chọn của 2 đứa, để rồi thêm quyết định làm bạn đồng hành. Chúng tôi bằng lòng đón nhận đó là điều rất hiển nhiên.

Hì!