Sài Gòn đã đón năm 2012 với pháo hoa trên đường Nguyễn Huệ. Từ ban công nhà tôi ở quận Phú Nhuận, tôi đứng ngó về hướng quận 1, ngắm bầu ánh sáng lóe lên như từng cơn sóng. Hiện giờ đã là ngày mồng 1 tháng 1 năm 2012 ở Việt Nam, và bên Mỹ đang chuẩn bị "count down" đón chào năm mới!
Đêm qua, tôi nằm cố gắng nhớ xem năm ngoái mình ở đâu (?) làm gì (?) với ai (?). Tìm lại trong blog tháng 12 năm 2010, trí nhớ vẫn hoàn toàn đặc kịt, không thể nào hồi tưởng lại được mẩu ký ức nào. Tôi tự hỏi "phải chăng tôi vẫn đón nhận cuộc đời là một giấc mộng lớn?" Dễ dãi đón nhận và cũng thản nhiên buông xuống.
Ngẫm nghĩ thêm, đúc kết lại sự việc của năm 2011, tôi có cảm nhận 3 năm qua, bắt đầu từ năm 2009 là mốc thời gian bắt đầu cho sự việc tái tạo lại nhân sinh quan, đã đến lúc tạm đủ để cho tôi sàng sẩy. Tôi đã và đang đón vào không gian riêng một hình hài, một tâm tư, một vũ trụ lạ lẫm được thể hiện qua người bạn gái của tôi ở Sài Gòn. Đây cũng là phần thưởng mà đằng sau nó là sự thử thách mà tôi sẽ phải tự chiêm nghiệm lấy cho chính mình điều gì đó sâu xa hơn trong cuộc sống.
Những gì đã qua, đã trôi qua ...
Chiều hôm qua, tôi đi tìm sử thi Tây Nguyên bản "Trường Ca Đam San" có đoạn này...
"Hãy đánh những cái chiêng kêu thanh nhất, những chiêng kêu trầm nhất. Đánh nhè nhẹ cho gió đưa xuống đất. Đánh cho tiếng chiêng vang xa khắp xứ! Đánh cho tiếng chiêng luồn qua sàn lan đi xa. Đánh cho tiếng chiêng vượt qua mái nhà vọng lên trời. Đánh cho khỉ trên cây cũng quên bám chặt vào cành đến phải ngã xuống đất! Đánh cho ma quỷ mê mải nghe đến quên làm hại con người. Đánh cho chuột sóc quên đào hang, cho rắn nằm ngay đơ, cho thỏ phải giật mình, cho hươu nai đứng nghe quên ăn cỏ, cho tất cả chỉ còn lắng nghe tiếng chiêng của Đam San!...".
... tạm dùng để đánh dấu cho ngày cuối năm 2011.