10 March, 2012

March 8 & 9

March 8

Trên đường từ Sài Gòn ra Phan Rang, tôi được thấy nhiều cảnh đẹp ở hai ven đường trên quốc lộ 1. Gồm những hàng quán rải rác có những chiếc võng dưới mái tôn, những cánh đồng cỏ, những vườn trái thăng long, những đàn bò lông vàng, những em bé cháy nắng, những rặng núi xanh, những rặng núi đá, những khúc biển xanh ngun ngút, những chiếc xe đạp chiếc xe gắn máy của người dân ngược xuôi 2 bên đường. Có lần tôi tự hỏi, với nhịp sống nơi quê nghèo, sẽ có bao nhiêu em bé được biết đời sống thành thị như Sài Gòn?

Buổi chiều đến nhà cậu Tuấn và cô Muối (tương đương với Muội, vì cô ấy còn có cô chị song sinh được gọi là cô Ché, tương đương với Tỉ hoặc chị, đang định cư ở Canada). Cô Muối là em gái út trong gia đình ba Nghi. Cậu Tuấn đã từng là bạn rất thân với ba ruột quá cố của Nghi (đã qua đời năm 1986 trong một tai nạn sông nước), niềm nở chào đón mọi người. Vừa trông tiệm dịch vụ cho mướn Internet gồm có 26 cái máy PC, vừa uống cà phê cùng nhau, cậu Tuấn dành cho tôi rất nhiều thời gian kể chuyện cho tôi nghe về ba Nghi thủa thiếu thời. Chiều đến, mọi người đi dùng bữa tối ở quán cơm gà gần nhà. Buổi tối, sau khi dọn dẹp, cậu ấy dẫn tôi qua chợ Phan Rang ăn hột vịt lộn uống bia dưới bầu trời đêm quang đãng.

March 9

Ngày sinh nhật thứ 51 ở Phan Rang.

5 giờ 30 sáng, loa phát thanh trên đường phố ầm ĩ chương trình 1 tiếng đồng hồ được phát sóng hằng ngày 2 lần 5g30 sáng và 5g30 chiều. Hầu như tất cả người dân từ ngõ hẻm đến đầu phố đều đặn đón nhận chuyện này đã hơn 36 năm qua. Trong chương trình thời sự có chen lẫn phần quảng cáo tư nhân nước ngoài, và vài ca khúc tình tự quê hương.

Sau khi ăn sáng, chúng tôi, Huyền, Vũ, Hương, Hằng (những người bạn thân của Nghi từ Sài Gòn đến Phan Rang từ chuyến xe đò chạy xuyên đêm), và bé Hân (em gái Nghi), lên xe mướn đi chơi vịnh Vĩnh Hy. Chúng tôi đã mua vé tàu đến thăm một bãi biển đẹp để ăn trưa với những đặc sản còn tươi nguyên vừa được vớt lên từ lòng đại dương.

Với tất cả những không gian ăm ắp cảnh quê hương từ chiều qua tôi được đón nhận vào tâm hồn, cộng với ngày hôm nay, tôi thấy Việt Nam còn nhiều nơi đẹp lắm. Nếu tôi lờ đi những miếng rác, những mái tôn, tôi sẽ không biết là mình đang ở Mỹ hoặc ở Việt Nam.

11g trưa, chúng tôi lên thuyền trở lại bến tầu. 

Chúng tôi ghé thăm mộ của ba Nghi ở Bà Râu thắp hương, và sau đó lội bộ qua 2 cánh đồng nhỏ để trở lại xe đang chờ bên ven đường quốc lộ 1. Chúng tôi về Bà Láp, nơi có từ đường mà chúng tôi sẽ làm lễ cưới vào ngày mai. Bác Tùng (anh trai cả trong gia đình ba Nghi), cùng vợ là bác Hồng, bày cơm trưa đón chúng tôi. Căn nhà cổ được xây đã hơn 64 năm qua bằng gỗ quý, được trang trí quanh vườn bằng những loại hoa kiểng hiếm có với cái hồ bán nguyệt có nước chảy róc rách. Không gian hữu tình làm cho mọi người quên đi cái bức ở Phan Rang. Bạn Nghi mỗi người một tay đóng góp vào vài chi tiết nhỏ để chuẩn bị cho ngày mai.

Mọi người về lại nhà cậu Tuấn lúc 6 giờ chiều để nghỉ ngơi và tắm rửa. Chúng tôi ra chợ Phan Rang, cách nhà cậu khoảng 5 phút đi bộ để ăn tối với những hàng quán bánh canh, bánh căn, hột vịt lộn, sữa đậu phọng, cơm gà, phở gà, miến gà, vân vân ... Ai thích ăn món gì thì gọi món ấy.

Buổi tối khuya, cậu Tuấn rủ tôi ra quán ốc uống bia với đĩa sò điệp và đĩa cá đối khô chấm tương gừng. 


(Whoa, nhiều chuyện quá! Kể vào chi tiết thì không biết chừng nào hết! Có chụp hình, có quay phim, nhưng các bạn Nghi đang giữ, nên chưa upload khoe cả nhà được. Để vài ngày nữa, trở lại Sài Gòn kể chuyện ngày đám cưới của hai đứa nhe.)